David đi ngang qua phòng và nhấc chiếc ấm ra khỏi bếp.
“Anh chắc là nó sẽ ổn thôi,” anh nói.
Norah gật đầu, rồi lắc đầu.
“Không,” nàng nói. “Đấy mới là vấn đề. Em thực sự không nghĩ nó sẽ
ổn.”
Nàng nhấc điện thoại lên. Mẹ của Duke cho Norah biết địa chỉ tổ
chức bữa tiệc sau buổi biểu diễn, Norah liền với lấy chìa khóa.
“Không, ” David nói, “Anh sẽ đi. Anh không nghĩ là bây giờ nó muốn
nói chuyện với em.”
“Hoặc với anh nữa,” nàng đốp lại.
Nhưng anh thấy là nàng hiểu, kể cả khi đã nói vậy. Trong khoảnh
khắc ấy có điều gì đó đã bị lột trần. Và rồi nó đứng đó giữa hai người,
hàng tiếng đồng hồ nàng vắng bóng trong căn nhà gỗ, những lời nói
dối và biện minh, những món quần áo vứt lại trên bờ biển. Cả những
lời nói dối của chính anh nữa. Nàng gật đầu một lần, chậm chạp, và
anh thấy e sợ trước những gì nàng có thể sẽ nói và làm, trước sự thật là
mọi thứ có thể bị thay đổi vĩnh viễn ra sao. Anh muốn, hơn tất cả mọi
điều, ghim chặt cái khoảnh khắc này lại, để giữ cho cuộc sống đừng
tiếp tục trôi chảy.
“Anh tự trách mình,” anh nói. “Về mọi chuyện.”
Anh cầm chìa khóa và đi ra ngoài trong đêm xuân êm dịu. Trăng
tròn, ánh lên màu của kem ngậy, thật đẹp xinh, đầy đặn, nằm sát
đường chân trời. David cứ ngắm mãi trong khi lái xe qua khu nhà tĩnh
lặng, dọc theo những đường phố kiên cố và giàu có, một nơi mà anh
chưa từng mơ tới khi còn bé. Đó là điều anh biết rằng Paul không hình