rửa ảnh, rót các hóa chất ra và đặt tấm phim âm bản vào máy phóng
ảnh. Sau đó anh vẫy Paul lại.
“Nhìn cái này xem,” anh nói. “Con nghĩ nó là gì?”
Sau một thoáng ngập ngừng, Paul đi qua căn phòng và quan sát.
“Cái cây ạ?” nó nói. “Trông giống như bóng của một cái cây.”
“Tốt,” David nói. “Giờ con xem lại nhé. Bố chụp bức ảnh này giữa
một ca phẫu thuật, Paul. Bố đứng trên ban công phòng mổ với một cái
ống kính tele. Con có nhìn thấy gì khác không?”
“Con không rõ... có phải là trái tim không?”
“Trái tim, đúng thế. Đáng kinh ngạc chứ hả? Bố đang thực hiện hẳn
một seri ảnh về hiệu ứng thị giác, bao gồm những tấm ảnh chụp cơ thể
người đem lại cảm giác như những sự vật hoàn toàn khác. Đôi khi bố
nghĩ cả thế giới đã được bao gọn chỉ trong cơ thể một con người sống
mà thôi. Điều bí ẩn đó, và điều bí ẩn của thị giác – bố quan tâm đến
nó. Thế nên bố hiểu ý con khi con nói về âm nhạc.”
David chiếu một luồng sáng tập trung đi qua máy phóng ảnh, và thả
tờ giấy vào chậu thuốc hiện ảnh. Anh cảm nhận rõ Paul đang đứng
cạnh mình trong bóng tối và bầu không gian tĩnh lặng.
“Nhiếp ảnh xoay quanh những bí mật,” David nói, sau vài phút, anh
dùng kẹp gắp tấm ảnh lên và thả nó vào chậu hãm. “Những bí mật mà
chúng ta đều có và không bao giờ kể ra.”
“Âm nhạc thì không thế,” Paul nói, và David nghe thấy sự chống đối
trong giọng của con. Anh nhìn lên, nhưng không thể đọc nổi nét mặt
Paul dưới ánh sáng đỏ lờ mờ này. “Với con âm nhạc giống như ta chạm
vào nhịp đập của cuộc sống ấy. Âm nhạc luôn ở đó, có những lúc con