nướng và giơ cao chiếc chén, một số bức chụp cảnh họ đang nghỉ ngơi
trên hiên nhà. Anh cần tấm ảnh chụp cuối cùng; khi tìm thấy nó rồi,
anh chiếu sáng nó lên giấy ảnh. Trong chậu rửa, anh nhìn hình ảnh
hiện ra từ từ, lần lượt từng hạt màu li ti, hiện lên ở chỗ trước đó còn
trắng trơn. Với David, đó luôn là trải nghiệm về một bí ẩn lớn lao. Anh
ngắm nhìn những hình ảnh nổi dần lên, Norah và Howard trên hiên
nhà, vừa nâng ly chúc mừng, vừa cười vang. Một khoảnh khắc vừa ngây
thơ vừa khích động; một khoảnh khắc khi sự lựa chọn được quyết định.
David gắp bức ảnh khỏi chậu rửa, nhưng anh không đưa vào chậu hãm.
Thay vì thế, anh bước vào phòng tranh và đứng dưới trăng với bức ảnh
trong tay, ngắm nhìn ngôi nhà của mình, giờ đã tối đen, Paul và Norah
ở trong đó, đang mơ những giấc mơ của riêng mình, đang chuyển động
trong những quỹ đạo biệt lập, cuộc sống của họ không ngừng bị nhào
nặn bởi sức hút từ lựa chọn mà anh đã theo cách đây nhiều năm trời.
Trở lại phòng tối, anh treo tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc ấy lên để
hong khô. Chưa được tráng xong, chưa được hãm, hình ảnh đó sẽ
không tồn tại lâu. Trong những giờ tới, ánh sáng sẽ tác động lên tấm
giấy bị phơi ra. Tấm ảnh chụp Norah đang cười với Howard sẽ từ từ tối
dần cho đến khi – trong một hoặc hai ngày – trở nên đen đặc hoàn
toàn.