II
HAI THẰNG ĐANG ĐI TRÊN ĐƯỜNG RAY, DUKE MADISON ĐÚT
TAY trong túi áo jacket da nó mua ở Goodwill, Paul sút những viên đá
văng vào thanh ray. Có tiếng còi tàu rít lên phía xa. Trong sự im lặng
đồng thuận, hai đứa bước lên rìa đường ray, bàn chân vẫn còn đang đặt
trên thanh ray hướng Tây, cố giữ thăng bằng. Đoàn tàu mất một lúc lâu
mới chạy đến gần, đường ray dưới chân hai đứa rung lên bần bật, đầu
máy nhỏ như một cái chấm, rồi cứ dần to và thẫm hơn, người lái tàu
kéo còi inh ỏi. Paul nhìn Duke, mắt thằng này long lên trước sự liều
lĩnh và hiểm nguy, và cảm thấy sự phấn khích đang trào dâng trong
từng thớ thịt của chính mình, mạnh đến gần như không chịu nổi, đoàn
tàu tiến lại càng lúc càng gần hơn, tiếng còi lanh lảnh vang vọng khắp
những con phố quanh đó và xa hơn nữa. Có ánh đèn cùng người thợ
máy thấp thoáng sau ô cửa sổ cao, tiếng còi lại vang lên, cảnh báo.
Đoàn tàu lại gần hơn nữa, gió từ động cơ ép đám cỏ dại ngả rạp xuống
đất, nó chờ đợi, mắt nhìn Duke, thằng này đang đứng thăng bằng trên
thanh ray bên cạnh, rồi đoàn tàu lao tới, gần như sắp cán nát hai đứa.
Chúng vẫn cứ đợi, và Paul nghĩ có lẽ nó chẳng bao giờ nhảy ra nổi. Thế
mà nó làm được, nó đã đứng giữa đám cỏ dại còn đoàn tàu phóng qua
vùn vụt chỉ cách mặt nó gang tấc. Trong tích tắc khuôn mặt người lái
tàu hiện ra, sốc đến tái nhợt, và rồi đoàn tàu – tối và sáng, tối và sáng –
khi các toa tàu nối nhau chạy xa dần, ngay cả gió cũng tan biến.
Duke, đứng cách một bước chân, ngồi ngửa mặt lên bầu trời u ám.
“Mẹ,” nó nói. “Phê thật.”
Hai thằng phủi sạch người và dắt nhau về nhà Duke, một căn nhà
nhỏ ngay kề đường ray. Nơi Paul sinh ra ở ngay gần đây, cách chừng vài
phố, mặc dù mẹ thỉnh thoảng vẫn lái xe đưa nó tới để xem cái công