CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 267

chuyện vẫn bình thường. “Con đi không?” Thằng bé lắc đầu và thế đấy,
điều bí mật, bí mật của nó, bí mật của mẹ và giờ là của nó, đứng chắn
giữa họ như một bức màn.

Bố cũng có những bí mật, một cuộc sống diễn ra tại nơi làm việc

hoặc trong buồng tối, và Paul đã cho rằng chuyện đó là hoàn toàn bình
thường, gia đình nào cũng thế cả, cho đến khi thằng bé bắt đầu lê la
với Duke, một tay chơi piano cừ khôi nó gặp trong phòng tập nhạc vào
một buổi chiều. Gia đình Madison không được dư dả lắm, mỗi bận tàu
chạy tới gần cả ngôi nhà rung lên bần bật còn cửa sổ thì lạch cạch trên
khung lúc tàu đi qua, và bà mẹ thằng Duke thì từ thuở bé tới giờ chưa
được đặt chân lên máy bay. Paul biết nó nên thông cảm với bà, cả bố
mẹ nó cũng sẽ vậy thôi; bà có năm đứa con và một ông chồng làm việc
trong nhà máy General Electric, lương bổng bèo bọt lắm. Nhưng bố
Duke lại thích chơi bóng với lũ con trai ông, tối tối ông về nhà vào
đúng sáu giờ sau khi tan ca, và mặc dù ông cũng không nói nhiều hơn
bố Paul là mấy, ông vẫn luôn có mặt ở nhà, còn nếu không, họ vẫn
luôn biết phải tìm ông ở đâu.

“Thế mày thích làm gì?” Duke hỏi nó.

“Chịu,” Paul nói. “Mày?” Đường ray kim loại vẫn đang kêu rù rù. Paul

tự hỏi không biết đoàn tàu sẽ dừng lại ở đâu. Tự hỏi có ai nhìn thấy nó
đứng trên mép đường ray, gần đến độ có thể giơ tay ra là chạm vào một
toa tàu đang chuyển động, gió luồn vào tóc nó, khiến mắt nó cay sè
không. Và nếu có thấy, họ sẽ nghĩ gì nhỉ? Những hình ảnh vụt qua ô
cửa sổ trên tàu giống như một chuỗi ảnh tĩnh: cái nọ nối tiếp cái kia;
một cái cây, phải rồi; một tảng đá, phải rồi; một đám mây; phải rồi;
chẳng cái nào giống cái nào cả. Và một thằng bé, chính nó, đầu ngật ra
phía sau, cười lớn. Rồi lại biến mất. Một bụi cây, những đường dây
điện, con đường loang loáng.

“Ê làm vài hiệp bóng rổ đê.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.