CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 269

Duke cười. “Thế mày nghĩ ngoài này thì có ai bắt được bọn mình

nào?”

“Nghe kìa,” Paul nói. Hai đứa dỏng tai lên, ngay sau đó đoàn tàu

hiện ra, tiến lại từ hướng đối diện, một chấm nhỏ mỗi lúc một lớn dần,
tiếng còi rít lên xé toạc không gian. Hai thằng nhảy khỏi đường ray và
đứng đối mặt với nhau từ hai phía của thanh ray kim loại.

“Về nhà tao đi,” Paul hét lên, khi đoàn tàu chạy lại gần. “Không có ai

ở nhà đâu.” Nó hình dung ra cảnh hai đứa nằm hút hít trên chiếc sofa
vải hoa mẹ nó mới mua và cười lớn. Rồi đoàn tàu lao vụt qua hai
thằng; có tiếng xình xịch rồi im lặng, xình xịch rồi im lặng, của những
toa tàu nối nhau chạy qua. Nó thoáng nhìn thấy Duke trong tích tắc,
giống như những tấm ảnh được treo trong buồng tối của bố, tất cả
khoảnh khắc trong cuộc đời ông chẳng khác gì những hình ảnh vụt qua
khi nhìn từ trên tàu. Bị giữ lại và chớp lấy. Ào ạt và tĩnh lặng. Như thế
này.

Hai đứa về nhà Duke rồi nhảy lên xe đạp, đi qua đường

Nicholasville rồi luồn lách qua khu lân cận để đến nhà Paul.

Cửa đã khóa, chìa được giấu dưới phiến đá ốp sơ sài ngay cạnh bụi

đỗ quyên. Không khí trong nhà ấm áp, hơi xông lên mùi ẩm mốc. Trong
khi Duke gọi về nhà để báo về muộn, Paul mở cửa sổ, một làn gió nhẹ
ùa vào khẽ lay động những tấm rèm do chính tay mẹ nó may. Dạo trước
khi đi làm, cứ hàng năm mẹ lại bài trí lại cả ngôi nhà. Nó còn nhớ cảnh
mẹ khom lưng bên máy khâu, miệng nguyền rủa khi lớp vải lót đang
may dở bị rách và đùn lại một đống. Mấy tấm rèm này màu kem, bên
trên in hình khung cảnh nông thôn có màu xanh sẫm hợp tông với giấy
dán tường kẻ sọc đậm. Paul nhớ nó đã ngồi bên bàn nhìn đăm đăm,
như thể những hình người sẽ bất thần cử động, bước ra khỏi ngôi nhà,
chỉnh lại xống áo rồi vẫy chào tạm biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.