CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 274

nhạc, lần này khẽ hơn. Những nốt nhạc từ cây ghi ta tuôn chảy trong
không gian, chậm rãi, duyên dáng, như những sinh vật có cánh.

“Mày còn cỏ không?” nó hỏi.

“Còn. Nhưng phải xì tiền đấy.”

Paul gật đầu, tiếp tục chơi, trong khi Duke đứng dậy và đi gọi điện.

Paul đã có lần vẽ em gái nó, hồi nó còn nhỏ, có lẽ là đang học mẫu

giáo. Mẹ đã kể cho nó nghe về em, nên nó đã vẽ em trong một bức
tranh tên là “Gia đình tôi”: bố, được phác họa bằng màu nâu, mẹ có
mái tóc màu vàng sậm, và thằng bé đang nắm tay một đứa trẻ giống nó
như lột. Vẽ xong ở trường, nó lấy một dải ruy băng buộc lại, rồi mang
món quà về tặng bố mẹ vào bữa sáng hôm sau, cảm thấy trong lòng
tràn ngập một thứ cảm xúc u ám khi nhìn thấy nét mặt bố, những cảm
xúc mà, khi mới lên năm, Paul không thể lý giải hay diễn tả, chỉ biết
rằng có gì đó giống với nỗi buồn đau. Cả mẹ nữa, khi mẹ nhận lấy bức
tranh từ tay bố, mặt bà đượm vẻ u buồn, nhưng mẹ đã phủ lên đó một
lớp mặt nạ, lớp mặt nạ tươi tắn mà giờ đây bà vẫn đeo khi gặp khách
hàng. Nó còn nhớ tay mẹ vương vấn trên má nó ra sao. Thỉnh thoảng
mẹ vẫn làm thế, mắt nhìn nó đăm đăm như thể thằng bé có thể biến
mất vậy.

Ôi, đẹp quá con ạ, hôm ấy mẹ đã nói. Tranh đẹp lắm, Paul ạ.

Sau này, khi Paul lớn hơn, có lẽ chín hay mười tuổi, mẹ đã đưa nó

đến một nghĩa trang vắng vẻ ở nông thôn nơi em gái nó được chôn cất.
Đó là một ngày mùa xuân mát mẻ, và mẹ đã gieo những hạt cây bìm
bìm hoa tía dọc hàng rào gang. Paul đứng đó, đọc cái tên – PHOEBE
GRACE HENRY – và ngày sinh tháng đẻ của chính nó, thấy một cảm
giác bất an, trĩu nặng, mà nó không thể lý giải nổi.

Sao em lại chết hả

mẹ? nó hỏi, khi mẹ quay lại chỗ nó, rút đôi găng tay làm vườn ra.
Không ai biết cả, mẹ đáp, rồi sau đó, nhìn thấy vẻ mặt nó, mẹ vòng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.