CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 278

chỗ khác, và khi nhìn lại thì khuôn mặt bố đã trở lại vẻ dửng dưng, xa
cách. Có lẽ ông đang nghĩ đến một trục trặc kỹ thuật của phim, hay
những chứng bệnh về xương, hoặc bữa trưa.

Một khoảnh khắc có thể ẩn chứa hàng ngàn ý nghĩa khác nhau.

“Ê,” Duke nói, đoạn đẩy cánh cửa mở ra. “Mày có ra đây không thì

bảo?”

Paul nhét những tờ tiền mát lạnh vào túi rồi quay lại căn phòng lớn

phía ngoài. Hai thằng khác vừa đến, chúng lớn tuổi hơn, bữa trưa hay
lê la trên bãi đất trống đối diện trường và phì phèo hút thuốc. Một
trong hai thằng xách một lốc sáu lon bia và đưa cho nó một lon, và
suýt nữa thì Paul đã nói

Xuống đi bọn mày, ra ngoài nhậu, nhưng trời

mưa càng lúc càng nặng hạt mà hai thằng này lại lớn tuổi hơn và to con
hơn, nên nó đành ngồi xuống nhập bọn với cả lũ. Nó đưa Duke tiền và
sau đó đốm lửa được chuyền vòng quanh. Paul bỗng say sưa ngắm
nhìn đầu ngón tay Duke, những đốt xương nối với nhau mới tinh tế làm
sao, nhớ lại lúc chính những đầu ngón tay ấy lướt trên phím đàn với
một sự chính xác phóng khoáng. Bố nó cũng kỹ tính lắm. Ông chỉnh
xương cho mọi người, cả cơ thể họ nữa.

“Ngấm chưa mày?” Sau một lúc Duke cất tiếng hỏi.

Paul nghe tiếng thằng kia như vọng lại từ một nơi rất xa, như thể

qua một lớp nước, qua tiếng còi tàu xa xăm. Lần này chẳng có tiếng
cười như hóa rồ lẫn cơn choáng váng nữa, chỉ thấy bên trong nó như có
một cái giếng sâu thăm thẳm, còn nó thì đang rơi xuống giếng. Cái
giếng bên trong ấy trở thành một phần của bóng đêm ngoài kia, nó
không nhìn thấy Duke đâu cả, và thấy hoảng thật sự.

“Nó bị làm sao thế?” có thằng hỏi và Duke trả lời,

Chắc nó đang bị

ảo giác đấy, rồi từng chữ nói ra cứ như to lên mãi, choán cả căn phòng
và ép chặt nó vào tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.