CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 280

lẳng lặng lao xuống cổng, chân phải đu đưa trên gióng xe rồi biến mất
trên con phố.

Paul mệt nhoài. Kiệt sức. Nó quay lại xem xét căn phòng: ảnh vương

vãi khắp nơi, phất phơ trong gió trên cửa sổ, những cuộn phim âm bản
buông dài như suối chảy từ trên mặt quầy hoặc mắc trên đèn. Một cái
lọ đã bị vỡ. Những mảnh thủy tinh xanh vương vãi khắp sàn nhà, và
mặt quầy lênh láng bia. Có nhiều chữ viết trên tường, những hình vẽ và
hình graffiti thô thiển. Nó tựa lưng vào cửa rồi trượt xuống cho đến khi
ngồi hẳn trên sàn nhà giữa đống ngổn ngang. Nó sẽ phải đứng dậy
ngay thôi, nó phải dọn dẹp đống bừa bộn này, phân loại các tấm ảnh,
để lại đúng chỗ cũ.

Nó nhấc tay lên, nhìn tấm ảnh bên dưới tay, rồi cầm lên. Đó không

phải một nơi nó biết: một căn nhà xiêu vẹo xây trên sườn đồi. Đứng
trước nhà là bốn người: một người phụ nữ mặc váy dài đến bắp chân,
đeo tạp dề, hai tay đan lại phía trước. Gió thổi một lọn tóc lơ thơ bay
ngang mặt bà. Một người đàn ông, trông hốc hác, người còng xuống
như dấu phẩy, đứng bên cạnh bà, tay ôm mũ trước ngực. Người phụ nữ
hơi quay về phía người đàn ông, họ đang cố nín cười, dường như một
trong hai người vừa mới pha trò gì đó, và chỉ một giây nữa thôi, họ sẽ
cười phá lên. Bàn tay bà mẹ đặt lên mái đầu tóc vàng của một cô bé
gái, và đứng giữa bọn họ là một cậu bé, chắc cũng tầm tuổi nó, đang
nghiêm trang nhìn thẳng vào máy ảnh. Tấm ảnh này có vẻ gì đó thân
thuộc đến kỳ lạ. Nó nhắm mắt lại, cảm thấy trong người kiệt quệ, nước
mắt chực trào ra vì mệt mỏi.

***

Nó tỉnh dậy, thấy ánh bình minh rực rỡ rọi qua ô cửa sổ phía Đông

và bóng của bố đổ dài xuống, ông cất tiếng nói từ chính giữa luồng
sáng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.