CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 297

cho Phoebe có một cuộc sống trong cái thế giới lãnh đạm này. Cho tới
nay cô đã giải quyết được mọi vấn đề, và đến khoảng năm vừa rồi cô
mới có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng việc Phoebe sẽ làm ở đâu và
sống ra sao khi lớn lên – tất cả đều vẫn còn mờ mịt. “Ôi, Al, em không
thể nghĩ được tất cả những chuyện này trong đêm nay. Xin anh.”

Chiếc xích đu đưa đi đưa lại.

“Rồi cũng đến lúc chúng ta phải nghĩ đến thôi.”

“Nó chỉ mới là đứa trẻ con thôi. Anh nói thế là có ý gì?”

“Caroline. Anh chẳng có ý gì cả. Em biết là anh cũng yêu Phoebe.

Nhưng em hoặc anh, chúng ta có thể chết ngay ngày mai. Không phải
lúc nào ta cũng có thể ở bên cạnh để chăm lo cho nó được, thế thôi. Và
cũng sẽ đến lúc nó không muốn được chúng ta chăm sóc nữa. Anh chỉ
hỏi xem liệu em đã bao giờ nghĩ đến lúc đó chưa. Em tiết kiệm ngần ấy
tiền bạc để làm gì. Anh chỉ đặt ra vấn đề cho mình cùng bàn luận thôi.
Ý anh là, thử nghĩ mà xem. Thỉnh thoảng em đi xa cùng anh cũng hay
đấy chứ? Chỉ một buổi cuối tuần thôi cũng được?”

“Vâng,” cô khẽ đáp. “Như thế cũng hay.”

Nhưng cô cũng không dám chắc. Caroline cố gắng hình dung ra

cuộc sống của Al, một căn phòng khác mỗi đêm, một thành phố khác,
và con đường trải ra như một dải ruy băng xám đơn điệu. Ý nghĩ đầu
tiên xuất hiện cũng chính là ý nghĩ luôn thường trực trong đầu anh: bán
căn nhà, lên đường, chu du khắp thế giới.

Al gật đầu, uống cạn cốc nước, rồi dợm đứng dậy.

“Đừng đi vội,” cô nói, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh. “Em có

chuyện này cần nói với anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.