CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 298

“Nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ,” anh nói, đoạn ngồi xuống xích đu.

Anh cười vẻ hoang mang. “Em không định bỏ anh đấy chứ? Sau khi em
có được món thừa kế này và những thứ khác nữa?”

“Dĩ nhiên là không; không có chuyện ấy đâu.” Cô thở dài. “Tuần vừa

rồi em nhận được một lá thư,” cô nói. “Đó là một lá thư kỳ lạ. Và em
phải nói.”

“Thư của ai?”

“Bố của Phoebe.”

Al gật đầu và khoanh tay lại, nhưng anh không nói gì. Anh biết về

những lá thư, dĩ nhiên. Chúng đã được gửi tới nhiều năm nay, chứa tiền
mặt số lượng khác nhau và một mẩu giấy chỉ vỏn vẹn một câu nguệch
ngoạc.

Xin hãy cho tôi biết cô đang sống ở đâu. Cô đã không làm theo,

nhưng trong những năm đầu cô thường kể cho David Henry mọi chi tiết
khác. Những bức thư đầy tâm sự chân thành, như thể anh là một người
bạn chí thiết của cô, một người bạn tâm giao. Thời gian trôi qua, cô
dần tỏ ra thực tế hơn, chỉ gửi ảnh đi kèm cùng lắm là một hai dòng
ngắn. Cuộc sống của cô đã trở nên viên mãn, phong phú và phức tạp;
chẳng có cách nào để viết hết từng chi tiết lên mặt giấy, nên cô chỉ đơn
giản là thôi không cố nữa. Vì vậy đó thực sự là một cú sốc khi cô nhận
được phong thư dày cộp từ David Henry, ba trang giấy kín đặc, viết
bằng nét chữ sin sít của anh, một bức thư thống thiết mở đầu bằng
Paul, tài năng và giấc mơ của nó, sự nổi loạn và giận dữ của nó.

Tôi biết đó là một sai lầm. Việc tôi đã làm, giao con gái của mình
cho cô, tôi biết đó là một việc làm khủng khiếp, và tôi biết mình
không thể thay đổi được. Nhưng tôi muốn gặp cô, Caroline. Tôi
muốn sửa chữa, bằng cách nào đó. Tôi muốn biết thêm về Phoebe,
và về cuộc sống của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.