CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 301

“Vậy là chuyện này không ảnh hưởng gì đến chúng ta đúng không?”

cô hỏi. “Việc trước đây em không nói cho anh biết ấy – nó không ảnh
hưởng gì đến chúng ta đúng không?”

“Không hề,” anh đáp.

“Thế thì tốt rồi.”

“Ừ.” Anh đứng dậy, vươn vai. “Quả là một ngày dài. Em lên gác

không?”

“Một lát nữa thôi.”

Cánh cửa lưới mở kẽo kẹt rồi đóng lại. Gió tràn qua chỗ trống nơi

anh vừa ngồi.

Trời bắt đầu mưa, lúc đầu chỉ tí tách rơi trên mái nhà, sau đó táp

xuống ràn rạt. Caroline khóa cửa căn nhà – nhà của cô. Đi lên gác, cô
dừng lại để xem Phoebe ra sao. Da con bé ấm và ẩm; nó giật mình và ú
ớ những từ gì không rõ, rồi lại ngoan ngoãn chìm vào giấc mơ. Con
ngoan, Caroline thì thầm, và kéo chăn lên đắp cho con bé. Cô đứng
một lúc trong căn phòng vang vọng tiếng mưa rơi, xúc động trước sự
nhỏ bé của Phoebe, trước tất cả những thứ cô không thể làm để bảo vệ
con gái mình trong thế giới này. Sau đó cô quay về phòng riêng của
mình, chui vào khoảng chăn lạnh tanh bên cạnh Al. Cô nhớ bàn tay anh
lướt trên da cô, râu của anh cọ lên cổ cô, và tiếng thét của cô giữa đêm
tối. Một người chồng tốt đối với cô, một người cha tốt đối với Phoebe,
người đàn ông thức dậy mỗi sáng thứ Hai, tắm rửa, mặc quần áo rồi
biến mất trên chiếc xe tải của anh trong suốt tuần, tin tưởng mọi việc
cô làm mà cô cho là tốt nhất đối với David Henry và lá thư của anh ta.
Caroline nằm một lúc lâu, lắng nghe tiếng mưa rơi, bàn tay đặt lên
ngực anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.