CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 306

Phoebe, mấy đứa chỉ ngang qua đường ra hướng bụi cây. Con mèo con
đã chạy mất. Phoebe và Avery đã đi cứu nó.

Ngay khi dòng xe vừa thưa đi, Caroline chạy ào qua đường. Mặt đất

ướt nhoẹt, nước tràn vào lấp đầy vết chân cô để lại. Cô luồn lách qua
bụi cây rậm và cuối cùng cũng ra đến bãi đất trống. Avery ở đó, đang
quỳ gối bên cạnh ống cống dẫn nước từ trên đồi xuống con mương bê
tông. Chiếc ô màu vàng của Phoebe vứt chỏng chơ, như một lá cờ, bên
cạnh con bé.

“Avery!” Cô ngồi xổm xuống bên cạnh con bé, đặt tay lên bờ vai ướt

sũng của nó. “Phoebe đâu rồi cháu?”

“Bạn ấy đi bắt con mèo rồi,” Avery nói, đoạn chỉ vào trong ống cống.

“Nó chạy vào kia kìa.”

Caroline rủa thầm rồi khom gối trước cửa ống cống. Nước lạnh buốt

táp ồ ạt vào đầu gối cô, tay cô.

Phoebe! Cô hét lên, giọng vang vọng

trong bóng tối.

Mẹ đây, con yêu, con có ở đây không?

Im lặng. Cô lần bò vào bên trong. Nước lạnh buốt. Tay cô đã tê cóng

lại.

Phoebe! Cô hét lên thật to, giọng lạc đi. Phoebe! Cô căng tai lắng

nghe. Rồi một tiếng động, mơ hồ. Caroline bò vào sâu hơn một chút,
mò mẫm đường đi trong làn nước chảy ràn rạt vô hình lạnh giá. Rồi tay
cô chạm phải lớp vải, làn da lạnh buốt, và Phoebe đang run lẩy bẩy, giờ
nằm gọn trong vòng tay cô. Caroline ôm chặt con bé, nhớ đến cái đêm
cô bế Phoebe trong căn phòng tắm sơn màu tím ẩm ướt, cố vuốt cho
nó thở.

“Chúng ta phải ra khỏi đây ngay, con yêu. Chúng ta phải ra ngay.”

Nhưng Phoebe không nhúc nhích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.