khoảnh khắc đó hai người bỗng trở nên thật quá mong manh trong mắt
nhau. Khi ấy bà đã nhận ra có điều gì đó, điều gì đó mà ông đang che
giấu, một thứ trải nghiệm, hy vọng hay mơ ước riêng tư đến mức chẳng
thể chia sẻ. Và đó là sự thật, ngay cả lúc này bà vẫn có thể nhìn ra điều
đó: David Henry có một cuộc đời bí mật. Sai lầm của bà hai mươi năm
trước chính là ở chỗ bà tin rằng bí mật của ông hẳn có liên quan đến
tình yêu ông dành cho bà.
Khi bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay rộ lên, nồng nhiệt, sau đó
ông rời khỏi bục diễn thuyết, uống một hơi dài ở cốc nước của mình, và
trả lời các câu hỏi. Có vài người – từ một người đàn ông cầm cuốn sổ
ghi chép, một phụ nữ đứng tuổi tóc đã bạc, một phụ nữ trẻ mặc đồ đen
với mái tóc đen huyền suôn dài – đặt câu hỏi khá quyết liệt về hình thể.
Toàn thân Caroline căng lên và tim bà đập thình thịch đến độ bà gần
như không thở nổi. Những câu hỏi kết thúc và im lặng lan dần, David
Henry hắng giọng, một nụ cười giãn ra khi ông nói lời cảm ơn khán giả
và quay đi. Caroline cảm thấy mình đứng lên liền sau đó, gần như
ngoài tầm kiểm soát của bản thân, chiếc túi che phía trước như một
tấm khiên. Bà đi qua căn phòng và hòa vào nhóm người đang vây
quanh ông. Ông liếc nhìn bà và mỉm cười lịch sự, không hề nhận ra. Bà
đợi qua vài câu hỏi nữa, cảm thấy vững dạ hơn sau mỗi phút trôi qua.
Người tổ chức buổi triển lãm đứng ngay mé ngoài, lo lắng David sẽ bị
cuốn theo đám đông, nhưng khi vừa có một khoảng trống giữa các câu
hỏi, Caroline đã bước lên phía trước và đặt tay lên cánh tay David.
“David,” bà nói. “Anh không nhận ra tôi sao?”
Ông quan sát khuôn mặt bà.
“Tôi có thay đổi nhiều lắm không?” bà thì thầm.
Ngay lúc đó bà thấy ông đã hiểu ra. Khuôn mặt ông biến đổi hẳn,
rúm ró, như thể trọng lực đột nhiên mạnh lên. Máu dồn lên cổ ông và