CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 314

cơ mặt ông giật giật. Caroline cảm thấy một điều gì kỳ dị đang xảy ra
với thời gian, như thể họ đang trở lại phòng khám cách đây bao năm,
tuyết rơi rơi ngoài trời. Họ nhìn nhau đăm đăm không nói, cứ như cả
căn phòng và những con người trong đó đã biến mất hoàn toàn.

“Caroline,” cuối cùng ông nói, có vẻ đã tĩnh trí lại. “Caroline Gill.

Một người bạn cũ,” ông đế thêm, giải thích với những người vẫn vây
quanh họ. Ông giơ một tay lên và chỉnh cà vạt, một nụ cười nở rộng
trên môi ông, mặc dù đôi mắt không hề tươi vui. “Xin cảm ơn,” ông nói.
“Cảm ơn tất cả các bạn đã đến đây. Bây giờ, xin thứ lỗi cho chúng tôi.”

Sau đó họ đi qua phòng. David sóng bước bên bà, một tay đặt nhẹ

nhàng nhưng chắc chắn trên lưng bà, như thể bà có thể sẽ biến mất trừ
phi ông giữ bà thật chắc.

“Vào đây,” ông nói, bước ra sau một tấm panô trưng bày, ở đó có

một cánh cửa không có khung nhìn gần như hòa lẫn vào bức tường
trắng. Ông dẫn bà đi vào trong, rất nhanh, và đóng cánh cửa lại sau
lưng họ. Đó là một cái nhà kho, nhỏ thôi, một chiếc bóng trần rót ánh
sáng lên những chiếc kệ xếp đầy sơn và dụng cụ. Họ đứng mặt-đối-mặt,
chỉ cách nhau có vài centimet. Mùi hương của ông tràn ngập khắp căn
phòng, mùi nước hoa Cologue ngòn ngọt, và ẩn dưới đó là một mùi
hương bà vẫn còn nhớ, mùi gì đó ngai ngái như mùi thuốc pha lẫn chút
adrenaline. Căn phòng nhỏ nóng sực, và đột nhiên bà bỗng thấy
choáng váng, những đốm đom đóm quay cuồng trong mắt.

“Caroline,” ông nói. “Lạy Chúa tôi, cô sống ở đây à? Ở Pittsburgh

sao? Sao cô không nói với tôi cô sống ở đâu?”

“Tôi không phải người khó tìm lắm đâu. Đã có những người khác tìm

ra tôi rồi đấy,” bà chậm rãi đáp, nhớ lại lúc Al đi lên con hẻm, lần đầu
tiên bà hiểu được sự bền bỉ vô hạn của ông. Và giả thử sự thực là David

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.