CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 316

hơi ong ong, bà thấy mình liều lĩnh, và rồi lại tiếp tục. “Anh biết không,
tôi đã dành không biết bao nhiêu thời gian mơ mộng về cuộc sống có
anh bên cạnh. Và chính trong cái giây phút ở nhà thờ tôi nhận ra rằng
tôi chưa bao giờ vụt qua tâm trí anh, chưa hề.”

Ông cúi đầu nghe bà nói, rồi ngước mắt lên.

“Tôi biết,” ông nói. “Tôi biết cô yêu tôi. Nếu không làm sao tôi dám

nhờ cô giúp? Tôi xin lỗi, Caroline. Bao nhiêu năm qua, tôi đã… rất hối
hận.”

Bà gật đầu, mắt đẫm nước, phiên bản thời trẻ của bà vẫn còn sống,

vẫn còn đứng bên lề buổi tưởng niệm, không ai thừa nhận, không ai
nhìn thấy. Ngay cả lúc này, bà vẫn thấy giận dữ vì khi ấy ông đã không
nhìn thấy bà. Và rằng, dù không hề hiểu bà, ông vẫn không ngần ngại
nhờ bà đưa con gái mình đi.

“Cô có hạnh phúc không?” ông hỏi. “Cô sống có hạnh phúc không,

Caroline? Cả Phoebe nữa?”

Câu hỏi của ông, và sự dịu dàng trong giọng nói của ông, xua tan

nỗi oán giận trong bà. Bà nghĩ tới Phoebe, nghĩ đến con bé đã gắng hết
sức để học cách xếp chữ, để buộc dây giày. Phoebe, vui vẻ cười đùa ở
sân sau trong khi Caroline gọi hết cú điện thoại này đến cú điện thoại
khác, đấu tranh cho việc học hành của con bé. Phoebe, vòng đôi cánh
tay mềm mại quanh cổ Caroline chẳng vì lý do gì cả và nói, Mẹ ơi, con
yêu mẹ. Bà nghĩ đến Al, đi biền biệt tối ngày nhưng cuối mỗi tuần lễ
dài dằng dặc ông đều bước qua cửa, tay ôm hoa hoặc một túi đầy
những cuộn bánh mới ra lò hoặc một món quà xinh xinh, quà cho bà,
lúc nào cũng vậy, và quà cho Phoebe nữa. Khi bà còn làm ở phòng
khám của David Henry, bà vẫn còn quá trẻ, quá cô đơn và ngây thơ, đến
mức bà đã tưởng tượng bản thân mình giống một chiếc lọ rỗng cần
được lấp đầy bằng tình yêu. Nhưng thực tế không phải vậy. Tình yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.