CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 320

“Tim con bé vẫn ổn,” Caroline đáp, nhớ đến những năm đầu luôn

thường trực lo lắng cho sức khỏe của Phoebe – những chuyến đi đến
gặp bác sĩ, nha sĩ, bác sĩ chuyên khoa tim mạch và các chuyên gia về
tai, mũi, họng. Nhưng con bé đã lớn lên; nó vẫn khỏe mạnh; nó ném
bóng rổ trên lối vào nhà và thích nhảy múa. “Những cuốn sách tôi đã
đọc khi con bé còn nhỏ dự đoán là đến giờ nó đã chết rồi, nhưng nó
vẫn khỏe. Tôi đoán là nó cũng may mắn nữa; nó chưa bao giờ gặp vấn
đề gì về tim cả. Nó thích hát. Nó có một con mèo tên là Mưa. Nó đang
học dệt. Nó đang ở đấy. Ở nhà. Ngồi dệt.” Caroline lắc đầu. “Con bé
được đến trường. Trường công, cùng với những đứa trẻ khác. Tôi phải
đấu tranh rất vất vả để xin họ nhận nó. Đến bây giờ nó gần như trưởng
thành rồi tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nữa. Tôi có một công việc tốt.
Tôi làm việc bán thời gian cho một phòng khám nội khoa ở bệnh viện.
Chồng tôi, anh ấy đi công tác nhiều lắm. Hàng ngày Phoebe thường
đến khu nhà tập thể chơi. Con bé có nhiều bạn tốt ở đó. Nó cũng đang
học cách làm công việc văn phòng. Tôi còn nói gì được nữa đây? Anh
đã bỏ qua rất nhiều chuyện đau tim, chắc chắn rồi. Nhưng David ạ, anh
cũng bỏ lỡ rất nhiều niềm vui nữa.”

“Tôi biết,” ông nói. “Nhiều hơn mức cô nghĩ.”

“Thế còn anh?” bà hỏi, lại giật mình vì trông ông già đi nhiều quá,

bà vẫn đang cố ghi nhận thực tế về sự hiện diện của ông, ở đây bên bà,
trong căn phòng nhỏ bé này sau bao nhiêu năm qua. “Anh có hạnh
phúc không? Norah thế nào? Cả Paul nữa?”

“Tôi không biết nữa,” ông chậm chạp trả lời. “Cũng hạnh phúc như

mọi người thôi, tôi nghĩ vậy. Paul rất thông minh. Nó có thể làm bất cứ
việc gì. Điều nó mong muốn là vào Juilliard học và chơi ghi ta. Tôi nghĩ
nó đang sai lầm, nhưng Norah không đồng tình. Thế nên cũng căng
thẳng lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.