CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 321

Caroline nghĩ đến Phoebe, con bé thích dọn dẹp và sắp đặt đến thế

nào, nó thích hát một mình khi đang rửa bát đĩa hoặc lau chùi sàn nhà
ra sao, nhớ con bé yêu âm nhạc bằng cả trái tim mình và sẽ không bao
giờ có cơ hội được chơi ghi ta.

“Còn Norah thì sao?”

“Cô ấy sở hữu cả một đại lý du lịch,” David nói. “Cô ấy cũng đi công

tác suốt. Giống chồng cô.”

“Một đại lý du lịch ư?” Caroline lặp lại. “Norah ư?”

“Tôi biết. Tôi cũng thấy ngạc nhiên. Nhưng cô ấy điều hành công ty

nhiều năm nay rồi. Cô ấy làm rất tốt.”

Nắm đấm cửa xoay vòng, và cánh cửa mở ra vài phân. Người tổ chức

triển lãm thò đầu vào, đôi mắt xanh của anh ta đầy vẻ tò mò và quan
tâm. Anh ta vừa căng thẳng đưa tay lên vuốt mái tóc đen dày vừa nói.
“Thưa bác sĩ Henry,” anh ta nói. “Ông biết đấy, có rất nhiều người đang
ở ngoài kia. Hy vọng ông có thể... à... có thể tham gia cùng mọi người.
Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

David nhìn Caroline. Ông có vẻ phân vân, nhưng ông cũng không

còn kiên nhẫn nữa, và Caroline biết rằng chỉ một giây nữa ông sẽ quay
lưng, chỉnh lại cà vạt, đi ra ngoài. Điều được chịu đựng suốt bao nhiêu
năm trời đang kết thúc trong khoảnh khắc này. Đừng, bà thầm nghĩ,
nhưng người tổ chức đã hắng giọng và cười vẻ không thoải mái, David
nói, “Không có vấn đề gì đâu. Tôi ra đây... Cô sẽ ở lại chứ?” ông nói với
Caroline, tay giữ khuỷu tay bà.

“Tôi phải về nhà,” bà đáp. “Phoebe đang đợi.”

“Xin cô.” Ông dừng lại bên ngoài ngưỡng cửa. Bà bắt gặp đôi mắt

ông và nhìn thấy chính nỗi buồn đau và lòng thương cảm mình vẫn nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.