CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 332

ông có đủ sức bơi vào bờ nếu lỡ chân rơi xuống không. Giờ đây, cũng
như ngày xưa, gió luồn qua lớp vải bộ quần áo ông đang mặc, và ông
nhìn xuống, nhìn dòng sông cuộn chảy giữa hai mũi giày. Ông nhích ra
thêm hai phân, đổi góc nhìn. Một thoáng nuối tiếc vụt qua giữa cảm
giác mệt mỏi: đây sẽ là một bức ảnh đẹp, nhưng ông đã để lại máy ảnh
ở khách sạn.

Xa tít bên dưới dòng nước cuộn xoáy, ngầu lên bọt trắng xóa vỗ

quanh chân cột xi măng, rồi trôi xa. Gan bàn chân, đó là nơi David cảm
nhận được sức ép của gờ bê tông. Nếu ông sảy chân rơi xuống hoặc
nhảy xuống mà không thể bơi đến nơi an toàn, họ sẽ tìm thấy những
thứ này: một chiếc đồng hồ đeo tay có tên bố ông khắc ở mặt sau,
chiếc ví của ông với hai trăm đô tiền mặt, bằng lái xe, một viên sỏi nhặt
ở con suối gần căn nhà ông sống hồi nhỏ mà ông đã mang bên mình
ba chục năm nay. Và những tấm ảnh, trong chiếc phong bì nhét trong
túi bên trên trái tim ông.

Đám tang của ông sẽ đông nghịt người. Dòng người đưa đám có lẽ

sẽ kéo dài mấy dãy nhà.

Nhưng tin tức chỉ đến thế là hết. Caroline có lẽ sẽ không bao giờ

biết. Và cái tin cũng sẽ chẳng lan xa hơn, chẳng thể nào đến được vùng
đất nơi ông đã sinh ra.

Kể cả có đi chăng nữa, sẽ không có ai ở đó nhận ra tên ông.

Một ngày nọ sau buổi tan trường, lá thư đang chờ ông, được gài sau

lon cà phê rỗng đặt ở góc cửa tiệm. Không ai nói gì, nhưng mọi người
đều nhìn ông chằm chằm, họ biết đó là cái gì; biểu tượng của Đại học
Pittsburgh lồ lộ ra đấy. Ông đã mang chiếc phong bì lên gác và đặt lên
bàn kê cạnh giường, quá hồi hộp không dám mở ra. Ông còn nhớ bầu
trời xám xịt buổi chiều hôm đó, trống trải và nhợt nhạt bên ngoài cửa
sổ, bị rạch ngang bởi những cành cây bạch đàn trụi lá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.