CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 333

Trong hai tiếng đồng hồ ông không cho phép mình được xem. Rồi

ông đã xem, và đó là tin tốt: ông đã được nhận vào trường với một suất
học bổng toàn phần. Ông ngồi trên mép giường, quá sững sờ, quá đề
phòng trước tin tốt – như ông vẫn luôn thế, suốt cả cuộc đời mình –
đến mức không cho phép bản thân tận hưởng chút niềm vui thực thụ.
Chúng tôi rất vui mừng được thông báo với em…

Nhưng sau đó ông nhận thấy lỗi sai, một sự thật ảm đạm trỗi dậy và

khỏa lấp vừa vặn vào đúng nơi ông chờ đợi, trong cái hố nông ngay bên
dưới những đốt xương sườn của ông: cái tên trong thư không phải của
ông. Địa chỉ đúng, mọi chi tiết khác từ ngày sinh cho đến số bảo hiểm
xã hội của ông – tất cả đều chính xác. Và hai tên đầu của ông, David
cho tên cha và Henry cho tên ông nội, cũng đúng, được gõ chỉn chu bởi
một cô thư ký, người có lẽ đã bị làm phiền bởi một cuộc điện thoại hay
một người khách. Hoặc cũng có thể chính làn gió xuân dịu dàng đã
khiến cô rời công việc ngẩng đầu lên, mơ màng tưởng tượng ra chính
mình trong buổi tối hôm ấy, vị hôn phu của cô xuất hiện với bó hoa
trên tay, khiến trái tim cô run rẩy như một chiếc lá. Rồi có tiếng cửa sập
mạnh. Tiếng chân dội lại gần, sếp của cô. Cô giật mình, cố trấn tĩnh và
trở về với thực tại. Vừa chớp chớp mắt, cô nhấn phím Return và quay
lại với công việc.

David Henry cô đã gõ xong, chính xác.

Nhưng họ của ông, McCallister, đã bị bỏ sót.

Ông chưa từng nói cho ai biết. Ông đã đến trường đại học ghi danh,

và không có ai từng biết. Dù gì thì đó cũng là tên thật của ông. Tuy vậy,
David Henry là một con người hoàn toàn khác so với David Henry
McCallister, ông biết vậy, và có vẻ rõ ràng chính David Henry mới là
người được đi học đại học, một người không có tiểu sử, không chút
vướng bận bởi quá khứ. Một người với cơ hội để làm mới chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.