Cơn mưa nhỏ, dịu nhẹ như sương mù, bắt đầu rơi. Ông bước tiếp,
dù cẳng chân nhức nhối. Ông nghĩ đến khu văn phòng sáng sủa của
mình, cách đây cả một cuộc đời hoặc một giấc mơ. Khi ấy trời đã ngả
chiều muộn. Norah có lẽ vẫn ở công ty còn Paul thì chắc đang nhốt
mình trong phòng, trút hết nỗi cô đơn và giận dữ vào âm nhạc. Họ nghĩ
tối nay ông sẽ về, nhưng ông không về được. Ông sẽ phải gọi điện báo,
để sau, cho đến khi nào ông biết mình đang làm gì đã. Ông có thể nhảy
lên một chiếc xe buýt khác và quay trở về với họ ngay bây giờ. Ông biết
thế, nhưng dường như cuộc sống đó không thể tồn tại trong cùng một
thế giới với cuộc sống này được.
Dải vỉa hè mấp mô chẳng mấy chốc đã bị chia cắt bởi những bãi cỏ
ở rìa thị trấn, một kiểu chấm-dứt-và-khởi đầu giống như một loại mã
Morse, bị đứt đoạn ở một vài nơi rồi biến mất hoàn toàn. Những rãnh
nước nông chạy dọc theo lề con đường hẹp; ông còn nhớ ở đó có lúc
tràn ngập hoa hiên, từng dải màu cam nở rộ trải dài như đám lửa. Ông
luồn tay xuống dưới cánh tay để sưởi ấm. Ở đây mùa thường đến sớm
hơn. Hoa tử đinh hương ở Pittsburgh và cơn mưa ấm áp đã biến mất.
Từng mảng tuyết nứt vỡ ra dưới chân ông. Ông đá những lưỡi băng đen
sì xuống rãnh, nơi có nhiều tuyết đọng, điểm xuyết cỏ dại và gạch vụn.
Ông đến đường cao tốc của thị trấn. Xe cộ lao như điên ép ông đi
sát vào lề cỏ bên vệ đường, dây khắp người ông một lớp bùn mỏng. Nơi
đây từng là một con đường vắng lặng, tiếng động cơ vọng lại từ cách đó
hàng dặm trước khi xe xuất hiện, và thường thường thì một khuôn mặt
quen thuộc sẽ hiện ra sau kính chắn gió, xe đi chậm lại, rồi dừng hẳn,
và một cánh cửa mở ra để cho ông vào. Mọi người biết ông, biết cả gia
đình ông, rồi thì sau vài câu trò chuyện lặt vặt –
Bố mẹ cháu có khỏe
không; vườn tược năm nay thu hoạch khá không? – không khí im lặng
sẽ bao trùm tất cả, khi đó người lái xe và những hành khách khác bắt
đầu thận trọng cân nhắc xem nên và không nên nói gì với cậu bé thông
minh đã nhận được học bổng, cậu bé có đứa em gái quá ốm yếu không