CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 350

“Tôi xin lỗi,” ông nói, cố gắng trấn tĩnh lại. “Đã lâu rồi tôi chưa về

đây.”

Cô không đáp và ông tự hỏi liệu trong mắt cô ông có điên khùng

lắm không. Ông hít vào một hơi thật dài.

“Bao giờ cô sinh?” ông hỏi.

Đôi mắt sẫm của cô trố ra ngạc nhiên. “Năm tháng nữa, tôi đoán

thế.”

“Cô đã bỏ anh ta lại, đúng không?” David khẽ nói. “Bạn trai cô ấy. Có

lẽ anh ta không muốn có đứa bé.”

Cô ngoảnh mặt đi, nhưng ông đã kịp thấy đôi mắt cô đẫm nước.

“Tôi xin lỗi,” ông nói ngay. “Tôi không định tọc mạch.”

Cô khẽ lắc đầu. “Không sao. Có gì đâu.”

“Anh ta đâu rồi?” ông hỏi, cố giữ giọng thật mềm mỏng. “Nhà cô ở

đâu?”

“Pennsylvania,” cô đáp, sau một khoảng dài im lặng. Cô hít một hơi

thật sâu, và David hiểu rằng câu chuyện của ông, nỗi đau của ông, đã
cho cô động lực để bộc bạch câu chuyện của mình. “Gần Harrisburg.
Tôi từng có một bà dì sống ở vùng này,” cô nói tiếp. “Em gái của mẹ tôi,
tên là Sue Wallis. Dì ấy mất rồi. Nhưng khi còn nhỏ chúng tôi đã đến
đây, đến căn nhà này. Chúng tôi từng lang thang khắp các ngọn đồi.
Ngôi nhà này lúc nào cũng để không. Chúng tôi từng đến đây chơi, khi
còn bé tí. Hồi đấy là lúc vui nhất. Đây là nơi tốt nhất tôi có thể nghĩ
đến.”

Ông gật đầu, nhớ lại không khí xào xạc của rừng cây. Sue Wallis.

Một hình ảnh mờ nhòe, một phụ nữ cuốc bộ lên đồi, tay ôm ổ bánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.