CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 351

nhân đào gói trong chiếc khăn.

“Cởi trói cho tôi đi,” ông nói, giọng vẫn rất khẽ.

Cô bật cười chua chát, đưa tay chùi mắt. “Tại sao?” cô nói. “Tại sao

tôi phải làm thế, ở đây chỉ có mỗi hai người chúng ta, ngoài ra không
có ai hết? Tôi đâu phải đứa ngu.”

Cô đứng dậy lấy mấy chiếc kéo cùng một mớ giấy con con từ chiếc

giá đóng trên bếp lò. Những vụn giấy trắng phau đua rơi dưới tay kéo
của cô. Gió khẽ lay động, và ánh nến lập lòe sáng. Khuôn mặt cô
nghiêm trang, kiên nghị, chăm chú và đầy quyết tâm hệt như Paul khi
nó chơi nhạc, gồng mình lên chống lại thế giới của David và cố tìm
kiếm một xứ sở khác cho riêng mình. Lưỡi kéo đi loang loáng và cơ
hàm của cô hơi giật giật. Ông chưa từng có suy nghĩ rằng cô có thể làm
gì hại đến ông.

“Mấy món bằng giấy cô làm,” ông nói. “Đẹp lắm.”

“Bà nội Rose dạy tôi đấy. Trò này gọi là

scherenschnitte – cắt giấy.

Bà lớn lên ở Thụy Sĩ mà, tôi nghĩ người dân ở đấy chắc hay làm những
thứ này lắm.”

“Chắc bà lo cho cô lắm đấy.”

“Bà mất rồi. Bà mất năm ngoái.” Cô im lặng, lại chú tâm vào việc

của mình. “Tôi thích làm mấy món này. Mỗi lần làm tôi lại nhớ đến bà.”

David gật đầu. “Cô có ý tưởng gì trước khi cắt không?” ông hỏi.

“Nó đã ở sẵn trên giấy rồi,” cô đáp. “Tôi vừa sáng tạo ra nó, lại vừa

tìm thấy nó.”

“Cô tìm thấy. Phải rồi.” Ông gật đầu. “Tôi hiểu. Khi tôi chụp ảnh

cũng thế. Ý tưởng đã có sẵn ở đó, còn tôi chỉ việc tìm ra thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.