giống như khi cánh một con bướm đêm đột nhiên quét lên làn da vậy.
Mắt anh gặp mắt cô – và cô biết. Trước cả khi anh đi ngang qua căn
phòng để tới bắt tay cô, trước cả khi anh mở miệng để nói tên mình,
David Henry, bằng tông giọng đều đều, chứng tỏ anh là người từ nơi
khác đến. Trước tất cả những điều này, Caroline đã chắc chắn về một
điều thật giản dị: người mà cô vẫn hằng mong đợi đã đến.
Khi ấy anh vẫn chưa kết hôn. Chưa kết hôn, chưa đính hôn, và
không có mối quan hệ ràng buộc nào mà cô biết chắc. Caroline đã lắng
nghe rất chăm chú, cả cái ngày anh đi tham quan phòng khám lẫn sau
đó, trong bữa tiệc và họp mặt chào mừng. Cô thấy được những gì mà
mọi người khác, bị lôi cuốn bởi cách nói chuyện lịch thiệp, bị phân tâm
bởi tông giọng khác biệt và những tràng cười đột ngột của anh, không
thấy: rằng ngoài việc thỉnh thoảng đề cập đến thời gian anh sống ở
Pittsburg, một điều ai cũng biết qua lý lịch và văn bằng của anh, anh
không bao giờ nhắc đến quá khứ. Đối với Caroline, sự kín đáo ấy đã
bao phủ quanh anh một tấm màn bí ẩn, và sự bí ẩn càng khiến cô thêm
chắc chắn rằng cô hiểu anh ở những khía cạnh mà người khác không
biết. Đối với cô, từng khoảnh khắc họ đối mặt đều tràn ngập xúc cảm,
như thể cô đang nói với anh qua chiếc bàn giấy, qua chiếc bàn khám,
qua cơ thể đẹp đẽ hay không hoàn hảo của một bệnh nhân này hoặc
bệnh nhân khác,
Em biết anh; em hiểu; em nhìn thấy những gì người
khác đã bỏ qua. Khi cô tình cờ nghe thấy mọi người đùa cợt về tình
cảm đặc biệt cô dành cho vị bác sĩ mới, cô đỏ bừng mặt vì ngạc nhiên
và ngượng ngùng. Nhưng cô cũng thầm cảm thấy vui lòng, vì những lời
đồn đại có lẽ sẽ đến được tai anh trong khi cô, vì xấu hổ, không dám tự
mình bộc bạch.
Một buổi tối muộn, sau hai tháng lặng lẽ làm việc, cô bắt gặp anh
đang ngủ gục trên bàn làm việc. Mặt úp lên tay, anh thở những nhịp
nhẹ, đều đặn trong giấc ngủ say sưa. Caroline tựa mình vào khung cửa,
đầu hơi cúi xuống, và trong khoảnh khắc ấy, những giấc mơ cô đã nuôi