giọng bà run rẩy, bà hứa với cậu là sẽ dừng lại ăn kem, uống nước, nếu
cậu ngoan ngoãn ngồi im. Bao nhiêu năm qua cậu đã ngoan ngoãn,
nhưng cũng có gì khác đâu. Cậu đã khám phá ra âm nhạc và trút hết
tâm sự của mình vào ngôi nhà vắng lặng, vào cái hố sâu mà cái chết
của em gái cậu đã tạo ra trong cuộc sống của họ, rồi cũng chẳng giải
quyết được gì. Cậu đã cố gắng hết sức mình để bắt bố mẹ ngước lên
khỏi cuộc sống của họ, để nghe thấy vẻ đẹp, niềm vui mà cậu đã tìm
thấy. Cậu đã tập rất nhiều và trở nên vô cùng điêu luyện. Vậy mà trong
suốt thời gian qua họ cũng chẳng buồn để tâm, dù chỉ một lần, cho
đến khi Rosemary bước qua ngưỡng cửa và xáo trộn tất cả. Hoặc có lẽ
cô chẳng thay đổi điều gì hết. Có lẽ chính sự hiện diện của cô đã soi rọi
một luồng ánh sáng mới mẻ, khám phá lên cuộc sống của họ, thay đổi
cách nhìn của bọn họ. Dẫu sao một bức tranh có thể ẩn chứa hàng
ngàn nét khác biệt cơ mà.
Cậu đặt một tay lên cây đàn ghi ta, cảm nhận thớ gỗ ấm áp, mượt
mà. Cậu nhấn ga hết cỡ, xe leo lên giữa những bức tường đá vôi nơi
con đường cao tốc chạy xuyên đồi, rồi lao xuống dốc theo cung đường
uốn quanh sông Kentucky, chạy như bay. Cây cầu rít lên dưới bánh xe
cậu. Paul mải miết lái đi, cố gắng làm tất cả, trừ suy nghĩ.