IV
BÊN NGOÀI CÁNH CỬA ỐP KÍNH PHÒNG LÀM VIỆC CỦA NORAH,
KHU văn phòng lao xao. Neil Simms, giám đốc nhân sự của IBM, bước
qua những cánh cửa ngoài, thấp thoáng bóng bộ com lê đen, đôi giày
đánh xi bóng lộn. Bree, đang nán lại phòng lễ tân để tập hợp các tờ fax
đến, quay lại chào ông ta. Bà mặc bộ đồ công sở vải linen màu vàng và
đi đôi giày vàng sậm; vòng vàng sáng choang trôi xuống cổ tay khi bà
giơ ra bắt tay ông ta. Dưới vẻ ngoài trang nhã, trông bà gầy và hơi
xương xương. Dẫu vậy, tiếng cười của bà vẫn thanh thoát, xuyên qua cả
lớp kính đến tận nơi chị gái đang ngồi nói chuyện điện thoại, trên bàn
là một cặp tài liệu bắt mắt được Norah chuẩn bị hàng tuần liền, bìa in
chữ IBM đen đậm.
“Kìa, Sam,” Norah nói. “Tôi đã bảo anh đừng gọi cho tôi rồi, tôi
không đùa đâu đấy.”
Một khoảng im lặng dài dặc lạnh giá đập vào tai bà. Bà mường
tượng ra cảnh Sam ở nhà, ngồi làm việc bên dãy cửa sổ nhìn ra hồ. Ông
ta là một nhà phân tích đầu tư, Norah đã gặp ông ta trong nhà để xe
sáu tháng trước, trong ánh sáng tù mù gần thang máy. Chìa khóa của
bà rơi, và ông ta đã bắt lấy khi nó còn lơ lửng trong không khí, nhanh
nhẹn và nhẹ nhàng, bàn tay loang loáng như cá bơi. Của cô phải
không? ông ta hỏi, với nụ cười cởi mở thoáng hiện – một câu nói đùa,
vì thật ra lúc đó chỉ có hai người bọn họ. Norah thấy rộn lên cảm giác
nôn nao quen thuộc, một sự khoan khoái ám muội xuyên vào lòng, bà
gật đầu. Ngón tay ông ta lướt qua làn da bà; chùm chìa khóa rơi vào
lòng bàn tay bà lạnh buốt.
Đêm hôm đó ông ta để lại một tin nhắn trong điện thoại của bà.
Tim Norah đập nhanh hơn, run lên trước giọng nói của ông ta. Tuy vậy,