CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 379

Bà gác máy. Tay bà run lên; bà áp chặt nó xuống bàn. Bà cảm giác

việc Paul biến mất là một sự trừng phạt: cho cơn giận dữ kéo dài của
David, cho cơn giận dữ của chính bà. Chiếc xe thằng bé đánh cắp đã
được tìm thấy đêm qua, bị bỏ không bên lề đường ở Louisville, nhưng
không có dấu vết nào của Paul. Vì vậy bà và David lại tiếp tục chờ đợi,
bất lực đi loanh quanh, xuyên qua hàng lớp im lặng trong ngôi nhà họ.
Cô gái đến từ Tây Virginia vẫn ngủ trên chiếc sofa gấp đặt trong phòng
làm việc. David không bao giờ động đến cô ta, thậm chí chẳng mấy khi
nói chuyện, chỉ trừ lúc hỏi xem cô ta có cần thứ gì không. Dẫu vậy
Norah vẫn linh cảm có gì đó giữa hai người bọn họ, một mối dây cảm
xúc, sống động và vô cùng nhiệt thành, cảm giác ấy cứa vào tim gan bà,
cũng nhiều như nỗi đau mà một mối quan hệ xác thịt ám muội có thể
gây ra, mà có lẽ còn hơn thế.

Bree gõ lên mặt kính, rồi hé cánh cửa ra khoảng vài phân.

“Mọi chuyển ổn không chị? Vì Neil đã đến rồi, ở IBM ấy.”

“Chị không sao,” Norah đáp. “Em thế nào? Em khỏe không?”

“May mà em có mặt ở đây,” Bree nói vẻ tươi tỉnh, kiên quyết. “Nhất

là khi mọi việc rối tinh rối mù thế này.”

Norah gật đầu. Bà đã gọi cho bạn bè của Paul, còn David gọi cho

cảnh sát. Cả đêm qua cho đến tận sáng nay bà chỉ đi quanh nhà trong
chiếc áo choàng tắm, uống cà phê và tưởng tượng ra đủ thứ tai họa có
thể ập đến. Cơ hội được đi làm, để cho một phần tâm trí của mình có
thể nghĩ đến việc khác, đem lại cảm giác gì đó như sự ẩn náu. “Chị sẽ ra
ngay,” bà nói.

Khi bà vừa đứng lên thì chuông điện thoại lại đổ dồn, Norah để mặc

cơn giận dữ mỏi mệt đẩy mình ra khỏi cửa. Bà sẽ không để Sam quấy
rầy nữa, bà sẽ không để ông ta phá hỏng cuộc họp này, không. Những
cuộc ngoại tình trước đó đã kết thúc theo một cách khác, hoặc chóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.