CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 382

“Chị không thể tin nổi,” bà nói. “Chị cứ thao thức suốt đêm. Chị biết

giờ Paul đã là người lớn. Chị biết chỉ vài tháng nữa nó sẽ đi học đại
học, rồi lúc đó chị sẽ không nắm được nó ở đâu, vào lúc nào. Vậy mà
chị không thể ngừng lo nghĩ.”

“Thằng bé vẫn là con chị mà.”

“Lúc nào cũng vậy. Để thằng bé tự lập mới khó làm sao. Khó hơn chị

nghĩ nhiều.”

Họ lái xe qua những tòa nhà thấp tè tẻ nhạt của công ty IBM, và

Bree vẫy tay với chúng. “Chào nhé, Neil,” bà nói. “Gặp lại anh sau.”

“Mất bao nhiêu là công sức.” Norah thở dài.

“Ôi, chị đừng lo. Chúng ta sẽ không mất khách hàng này đâu,” Bree

nói. “Em đã cực kỳ, cực kỳ duyên dáng. Còn Neil là người đàn ông của
gia đình. Em cũng ngờ rằng anh ta có vẻ mềm lòng trước những quý cô
lâm nạn.”

“May có em biến nguy thành an rồi,” Norah trả miếng, bà nhớ đến

Bree dưới ánh sáng đèn lọc trong phòng ăn nhiều năm về trước, tay vẫy
vẫy cuốn sách mỏng dính in những điều cần biết về sữa mẹ.

Bree cười vang. “Cũng chẳng đến mức ấy. Chỉ là em vừa học được

cách xử lý những gì mình gặp phải thôi. Rồi chúng ta sẽ có được khách
hàng này, chị đừng lo.”

Norah không đáp. Những cọc rào trắng trôi qua vùn vụt, mờ nhòe

trên nền cỏ xanh tốt. Lũ ngựa đứng đủng đỉnh trên đồng, những kho
thuốc lá xám xịt qua mưa nắng, nằm lẻ loi một bên sườn đồi này, rồi
trên một sườn đồi khác. Mùa xuân đã chớm về, ở Derby, xuân thường
đến sớm hơn, những nụ hồng đã xòe nở. Họ đi qua sông Kentucky,
ngầu bùn và lấp lánh ánh sáng. Trên cánh đồng ngay bên kia cầu, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.