CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 383

bông thủy tiên khẽ rung rinh, một cái chấm đẹp rực rỡ vụt hiện lên, rồi
biến mất. Bà đã đi trên con đường này bao nhiêu lần rồi, gió luồn trên
mái tóc, sông Ohio vẫy gọi với bao hứa hẹn, với vẻ đẹp cuồn cuộn trôi
chảy của nó? Bà đã bỏ rượu, bỏ những cuốc xe ngợp gió; bà đã mua lại
công ty du lịch này và phát triển nó; bà đã thay đổi cuộc đời mình.
Nhưng rồi bà ngộ ra, rõ ràng, đột ngột, như thể một luồng sáng chói
lòa ùa vào căn phòng: bà chưa bao giờ ngừng di chuyển. Đến San Juan
và Bangkok, London và Alaska. Ngã vào vòng tay Howard và những
người khác, đến với Sam và tới giây phút này.

“Chị không thể để mất em, Bree ạ.” bà nói. “Chị không biết nhờ đâu

em có thể bình tĩnh trước mọi việc như thế, vì chị có cảm giác như
mình đang bế tắc.” Bà nhớ ra hôm qua David đã nói y như vậy, khi đứng
trên lối vào, cố gắng giải thích tại sao ông lại đưa Rosemary về nhà. Đã
có chuyện gì xảy ra với ông ở Pittsburgh, chuyện gì đã khiến ông thay
đổi nhường ấy?

“Em bình tĩnh mà,” Bree đáp, “vì chị sẽ không mất em đâu.”

“Tốt. Chị thấy vui vì em chắc chắn đến thế. Bởi chị không thể chịu

nổi việc đó.”

Vài dặm tiếp theo họ chỉ lái xe trong im lặng.

“Chị có nhớ cái sofa cũ màu xanh ọp ẹp của em không?” Cuối cùng

Bree cất tiếng hỏi.

“Hơi hơi thôi,” Norah nói, đoạn dụi dụi mắt. “Sao cơ?”

Một kho thuốc lá, rồi một kho khác, và tiếp đó là một dải màu xanh

dài bất tận.

“Lúc nào em cũng thấy nó sao mà đẹp thế, cái sofa ấy. Rồi đến một

ngày – đó là khoảng thời gian thực sự u ám trong cuộc đời em – ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.