CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 386

chiếc xe đang lao đi vun vút. Bãi đậu xe ở sở cảnh sát gần như chật
cứng, lấp lánh nhè nhẹ dưới cái nắng ban trưa. Hai chị em ra khỏi xe,
tiếng cửa xe sập lại vang vọng, họ đi trên vỉa hè đổ bê tông được viền
bởi một hàng cây bụi thấp tè xơ xác, và bước qua cửa xoay, ngập trong
ánh sáng lờ mờ như ở dưới mặt nước bên trong tòa nhà.

Paul đang ngồi trên băng ghế ở tít bên kia căn phòng, lưng còng

xuống, khuỷu tay tì lên đầu gối còn hai bàn tay lúc lắc uể oải giữa hai
gối. Tim Norah thắt lại. Bà đi qua bàn giấy và các nhân viên cảnh sát,
lội trong thứ không khí xanh xanh màu nước biển đặc quánh để đến
chỗ con ngồi. Trong phòng nóng hầm hập. Một chiếc quạt phe phẩy
trên trần nhà ốp gạch cách âm loang lổ vết bẩn. Bà ngồi xuống băng
ghế bên cạnh Paul. Cậu chưa tắm, mái tóc dày và bết, mùi mồ hôi và
quần áo bẩn nồng nặc, mùi thuốc lá vẫn vấn vít trên người cậu. Những
thứ mùi nồng gắt, mùi của một người đàn ông. Ngón tay thằng bé chai
sần, thô ráp do tập ghi ta. Giờ Paul đã có cuộc sống của riêng cậu, cuộc
sống bí mật của cậu. Đột nhiên bà có cảm giác mình bị coi nhẹ khi thấy
thằng bé tự lập đến thế. Là của bà, phải rồi, lúc nào cũng vậy, nhưng
không còn là của bà nữa.

“Gặp con mẹ mừng quá,” bà nói khẽ. “Mẹ lo lắm, Paul ạ. Cả nhà đều

lo cho con.”

Thằng bé nhìn bà, đôi mắt tối sầm lại với những tia giận dữ và hoài

nghi, rồi đột ngột quay mặt đi, chớp mắt để nén những giọt nước chực
rơi.

“Người con hôi lắm,” cậu nói.

“Phải,” Norah tán đồng. “Con hôi thật.”

Thằng bé ngó nghiêng hành lang, đôi mắt nán lại ở chỗ Bree đang

đứng bên bàn tiếp khách, rồi chuyển sang nhìn những cánh cửa xoay
đang quay loang loáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.