CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 388

thường đi ngang qua căn phòng, cặp hồ sơ kẹp dưới tay. Ông ta lần
lượt bắt tay Norah và David rồi quay sang Paul.

“Tôi là tôi chỉ muốn tống cổ cậu vào tù thôi,” ông ta nói thẳng toẹt.

“Một cậu trai thông minh sáng láng đến thế này. Không biết tôi đã gặp
bao nhiêu trường hợp như thế sau ngần ấy năm nhỉ, các cậu cứ nghĩ là
mình gớm lắm, được tha bổng hết lần này đến lần khác, rồi cuối cùng
mới biết thế nào là ăn bùn. Cứ gọi là ngồi tù đến nẫu người rồi mới ngộ
ra mình chả là cái đinh gì cả. Thảm hại chưa. Nhưng xem ra hàng xóm
nhà cậu muốn xuê xoa cho cậu lần này nên sẽ không kiện cáo gì vụ
chiếc xe cả. Vì tôi không nhốt cậu lại được, nên giờ tôi xin trả cậu về
cho các bậc phụ huynh coi sóc.”

Paul gật đầu. Tay thằng bé run run; cậu thọc sâu tay vào trong túi.

Họ nhìn ông cảnh sát xé một tờ giấy ra khỏi cặp hồ sơ, đưa cho David,
rồi chậm rãi quay trở lại bàn làm việc.

“Bố đã gọi cho nhà Boland,” David giải thích, đoạn gập tờ biên bản

lại nhét vào túi áo ngực. “Họ rất biết điều. Tình hình đã có thể tồi tệ
hơn nhiều, Paul ạ. Nhưng đừng nghĩ con sẽ không phải trả một xu nào
để sửa chữa chiếc xe đâu nhé. Cũng đừng nghĩ là con sẽ được sống
nhởn nhơ, trong một thời gian cũng khá dài đấy. Không bạn bè. Không
giao du nhé.”

Paul gật đầu, nuốt nước bọt.

“Con còn phải tập đàn nữa,” nó nói. “Con không thể bỏ nhóm tứ tấu

được.”

“Không,” David nói. “Điều con không thể làm là ăn cắp chiếc xe của

hàng xóm và hy vọng rằng cuộc sống vẫn trôi đi như không có chuyện
gì xảy ra cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.