CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 387

“Hừm. Chắc con may rồi, ông ta không thèm đến đúng không.”

Ý cậu ám chỉ David. Giọng nói của cậu đau đớn quá. Giận dữ nữa.

“Bố đang đến đấy,” Norah đáp, cố giữ giọng bình thản. “Bố đến ngay

thôi. Dì Bree lái xe đưa mẹ đến đây. Lái như bay ấy, thật đấy.”

Bà định chọc cho thằng bé cười, nhưng cậu chỉ gật đầu.

“Dì ổn không?”

“Có,” Norah đáp, chợt nghĩ tới cuộc nói chuyện của họ trong xe. “Dì

vẫn ổn.”

Nó lại gật đầu. “Tốt. Thế thì tốt. Chắc là bố điên lắm hả.”

“Chắc thế.”

“Con có phải ngồi tù không?” giọng Paul rất khẽ.

Bà hít vào một hơi. “Mẹ không biết. Mẹ hy vọng là không. Nhưng mẹ

không biết.”

Họ ngồi trong im lặng. Bree đang nói chuyện với một cảnh sát, bà

gật đầu, rồi ra hiệu. Phía xa, cánh cửa xoay quay đều, loang loáng hắt
ra ánh sáng hoặc bóng tối, đẩy những người lạ mặt vào trong hoặc ra
ngoài, từng người một, và rồi David sải bước đến trên sàn nhà lát đá
mài, tiếng giày đen kêu lộp cộp, khuôn mặt vừa nghiêm nghị vừa bình
thản, một thứ biểu hiện gần như không đọc được. Norah thấy căng
thẳng và cảm giác Paul ngồi cạnh bà cũng bồn chồn. Bất ngờ, David đi
thẳng đến chỗ Paul và vồ lấy thằng bé ôm chặt, không nói lời nào.

“Con vẫn lành lặn,” ông nói. “Ơn trời.”

Bà hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhõm vì giây phút này. Một nhân

viên cảnh sát có mái đầu húi cua bạc trắng và đôi mắt xanh khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.