CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 392

Bree dừng lại gần hai ngôi nhà quê sơn trắng giản dị, cửa sổ đóng

kín, chẳng thấy bóng một ai, những kho trữ thuốc lá xám xịt qua mưa
nắng, đứng chơ vơ trên những sườn đồi phía xa. Đang vào mùa gieo
cấy. Phía xa, những chiếc máy cày trườn ngang qua cánh đồng mới xới,
theo sau là một đám người gieo những hạt giống cây thuốc lá xanh tươi
xuống lớp đất đen. Dưới đường cái, ở xa tận cuối cánh đồng, có một
nhà thờ nhỏ xinh sơn trắng, nép dưới bóng tiêu huyền già, bao quanh
bởi một hàng păng-xê tím ngắt. Bên hông nhà thờ là một khu nghĩa
trang, những bia đá cũ kỹ nghiêng ngả phía sau hàng rào sắt rèn. Nó
giống nơi con gái Norah đã được chôn cất đến nỗi bà như nghẹt thở, bà
nhớ đến cái ngày tháng Ba xa xưa, thảm cỏ ướt đẫm dưới chân, những
đám mây thấp như bị kéo chùng xuống, và David đứng vẻ lặng lẽ xa
xăm bên cạnh bà.

Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi, và thế

giới họ từng biết đã thay đổi dưới chân họ.

“Mình ghé qua nhà thờ xem,” bà nói. “Chắc sẽ có người biết đường.”

Họ đi men theo con đường, rồi bà cùng Bree ra khỏi chiếc xe đỗ bên

nhà thờ, cảm thấy mình có vẻ thành thị và lạc lõng khi mặc những bộ
đồ công sở thế này. Không khí tĩnh lặng, hơi nóng bức, ánh nắng nhảy
nhót qua kẽ lá. Lớp cỏ dưới đôi giày vàng của Bree xanh thẫm và tươi
tốt. Norah đặt tay lên cánh tay gầy khẳng khiu của Bree, lên lớp vải
linen vàng vừa mềm vừa giòn.

“Em làm hỏng đôi giày mất thôi,” bà nói.

Bree nhìn xuống, gật đầu, rồi tụt giày ra. “Em sẽ vào nhà linh mục

hỏi,” bà nói. “Cửa trước đang mở kia kìa.”

“Em đi đi,” Norah nói. “Hai mẹ con chị đợi ngoài này thôi.”

Bree cúi xuống nhặt giày lên rồi đi qua bãi cỏ xanh rì rậm rạp, có

nét gì đó vừa nữ tính lại vừa mong manh ở đôi chân trắng xanh, bàn
chân lồng trong tất giấy của bà. Đôi giày màu vàng lủng lẳng trên tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.