CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 404

Cô gật đầu. “Vâng. Cháu vừa được một nơi nhận vào làm hôm qua.

Công việc rất tốt.”

“Ở đây à?”

Cô lắc đầu, mỉm cười vẫy tay với Jack khi thằng bé cố nhào lộn rồi

ngã lăn ra bãi cỏ. “Vấn đề là ở đấy. Chỗ làm đó ở Harrisburg cơ ạ.”

“Gần chỗ mẹ cháu ở rồi,” ông nói, thấy tim mình se lại. Ông biết cô

muốn sống gần ông, và ông cũng mong như thế. Nhưng chuyển đi vẫn
luôn là một khả năng có thực. Hai năm trước, sau khi bố cô đột ngột
qua đời, Rosemary đã làm lành với mẹ và chị gái, và họ rất mong mỏi
cô quay về nhà để nuôi nấng Jack gần với gia đình.

“Vâng. Đấy là công việc rất phù hợp với cháu: tuần làm việc bốn

ngày, mỗi ngày mười tiếng. Họ còn trả tiền cho cháu tiếp tục đi học
nữa. Cháu có thể lấy thêm bằng vật lý trị liệu. Nhưng cái chính là làm
thế cháu sẽ có thêm thời gian dành cho Jack.”

“Cháu còn được đỡ đần nhiều nữa chứ,” ông nói. “Mẹ cháu sẽ đỡ

cho cháu. Cả chị gái cháu nữa.”

“Vâng. Được thế thì tốt quá. Dù cháu rất yêu Kentucky, nhưng nơi

đây chưa bao giờ là nhà cháu cả, không hẳn.”

Ông gật đầu, mừng cho cô, nhưng không đủ tự tin để nói ra. Có

những lúc ông đã tưởng tượng, chỉ về mặt lý thuyết thôi, rằng ông có
thể sửa lại căn nhà theo ý muốn: ông sẽ cho phá bỏ những bức tường,
mở rộng không gian, căn nhà đôi sẽ dần dần chuyển thành ngôi nhà
duyên dáng cho một gia đình như trước kia. Nhưng những giả thiết của
ông chỉ tính đến mặt không gian và sự thoáng khí, có thể dễ dàng bị
gạt sang bên để nhường chỗ cho niềm vui được nghe thấy tiếng bước
chân cô và tiếng cử động khe khẽ ở gian nhà bên, hay bị đánh thức giữa
đêm tối bởi tiếng khóc của Jack văng vẳng xa xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.