CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 406

“Chú đã nói sự thật cho cô ấy biết rồi. Rằng chúng ta chỉ là bạn.”

“Phải. Đúng là thế. Nhưng làm sao cô ấy tin được?”

David nhún vai. “Đó là sự thật.”

“Không phải tất cả sự thật. Chú David, theo một cách kỳ quặc nào

đó, chúng ta vẫn có một mối liên hệ với nhau, chú và cháu, nhờ có
Phoebe. Vì cháu biết bí mật đó. Vấn đề là, cháu từng thích cảm giác đó:
cháu cảm thấy mình thật đặc biệt vì cháu biết điều không ai biết cả.
Chẳng phải đấy cũng là một thứ quyền lực hay sao, biết được một bí
mật? Nhưng sau này cháu lại không thích nữa. Dù sao cháu cũng không
phải người có quyền được biết, đúng không?”

“Không.” David nhặt lên một cục đất và bóp vụn nó giữa các ngón

tay. Ông nghĩ đến những lá thư của Caroline, ông đã cẩn thận đốt hết
khi chuyển sang căn nhà này. “Chú nghĩ là không.”

“Đấy. Chú thấy chưa? Chú sẽ nói chứ? Nói cho cô ấy biết.”

“Chú không biết nữa, Rosemary. Chú không hứa chắc được đâu.”

Họ ngồi im lặng dưới nắng trong vài phút, ngắm Jack cố lộn vòng

vòng trên cỏ. Nó là một thằng bé tóc hoe vàng, nhanh nhẹn, có tố chất
vận động viên bẩm sinh, nó rất thích chạy nhảy và leo trèo. David đã
trở về từ Tây Virginia để giải thoát mình khỏi nỗi đau đớn và mất mát
ông đã giữ kín trong lòng suốt bao năm qua. Khi June ra đi ông đã
không có cách nào để nói về những gì đã mất, không thực sự có cách
nào để tiếp tục cuộc sống. Thời ấy, nói đến cái chết thậm chí còn là
một điều xúc phạm, vì vậy họ chỉ im lặng. Họ đã để mặc cho nỗi đau
mãi dở dang như thế. Bằng cách nào đó, việc quay trở lại cho ông cơ
hội để xoa dịu nó. Ông đã về tới Lexington trong tình trạng kiệt quệ,
phải, nhưng lại thấy thanh thản và vững tin. Sau ngần ấy năm, cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.