cùng ông cũng tìm được lòng can đảm để cho Norah quyền tự do làm
lại cuộc đời mình.
***
Khi Jack ra đời, David đã lập cho nó một tài khoản đứng tên
Rosemary, và một tài khoản cho Phoebe, đứng tên Caroline. Việc đó
khá đơn giản; ông vẫn giữ số bảo hiểm xã hội của Caroline, và ông có
cả địa chỉ của bà. Thám tử tư mất chưa đến một tuần để tìm ra Caroline
và Phoebe, đang sống ở Pittsburgh, trong một căn nhà hẹp cao tầng
gần đường cao tốc. David đã lái xe đến đó và đỗ trên phố, ông đã định
bước lên những bậc thềm ấy và gõ cửa. Ông muốn cho Norah biết
những gì đã xảy ra, nhưng ông không thể làm thế mà không nói cho bà
biết nơi Phoebe đang sống được. Norah sẽ muốn được gặp con gái họ,
ông chắc chắn vậy, có lẽ ông sẽ không chỉ thay đổi cuộc đời mình, hay
cuộc đời của Norah hoặc Paul. Ông đến đây để nói cho Caroline biết
điều ông định làm.
Làm như thế có đúng không? Ông không biết. Ông ngồi im trong xe.
Trời đã nhập nhoạng tối, ánh đèn pha lấp loáng trên những vòm tiêu
huyền. Phoebe đã lớn lên ở đây, những con phố trở nên thân thuộc đến
mức con bé coi đó là một điều hiển nhiên, vỉa hè bị lật lên bởi rễ cây,
tấm biển báo nguy hiểm khẽ rung lên trong gió, dòng xe cộ tấp nập –
tất cả những thứ đó, đối với con gái ông, đều là biểu tượng của chốn
quê nhà. Một cặp vợ chồng đẩy chiếc xe nôi đi ngang qua, rồi đèn trong
phòng khách ngôi nhà Caroline sống bật sáng. David ra khỏi xe và đứng
ở bến xe buýt, cố gắng không tỏ ra quá lộ liễu dù khi ấy ông đang nhìn
chằm chằm vào ô cửa sổ qua bãi cỏ tối đen. Trong nhà, đi đi lại lại giữa
căn phòng sáng trưng, Caroline đang thu dọn phòng khách, gom nhặt
các tờ báo và gấp chăn. Bà đeo một chiếc tạp dề. Những cử động của
bà vừa khéo léo vừa chăm chú. Bà đứng dậy và vươn thẳng người lên,
ngoái đầu lại nói.