CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 413

đẫm, khuôn mặt hơi cau lại chăm chú. Cô sẽ gửi Jack ở nhà người trông
trẻ trên đường đi.

“Ôi,” cô nói, “mải nói chuyện, cháu suýt thì quên mất: Paul vừa gọi

đấy ạ.”

Tim David đập nhanh hơn. “Thật à?”

“Vâng, sáng nay. Ở chỗ cậu ấy lúc đấy là nửa đêm rồi; cậu ấy vừa đi

biểu diễn về. Cậu ấy nói đang ở Seville. Cậu ấy đã đến đấy được ba
tuần nay rồi, giờ đang học ghi ta kiểu flamenco với ai đấy – cháu chả
nhớ lắm, nhưng có vẻ cũng là người nổi tiếng lắm.”

“Thằng bé có vui vẻ không?”

“Có ạ. Nghe chừng cậu ấy vui lắm. Cậu ấy không để lại số điện

thoại. Chỉ nói là sẽ gọi lại thôi.”

David gật đầu, ông mừng vì Paul vẫn khỏe mạnh. Mừng vì nó đã gọi

về.

“Chúc cháu thi tốt nhé,” ông nói, đoạn đứng dậy.

“Cảm ơn chú. Chỉ cần cháu đỗ là ổn ấy mà.”

Cô mỉm cười, rồi vẫy tay chào và dắt Jack đi theo con đường đá hẹp

dẫn ra vỉa hè. David nhìn cô đi, cố gắng ghi vào đầu khoảnh khắc này –
chiếc ba lô sinh động, tóc cô phất phơ sau lưng, bàn tay không của Jack
giơ ra để nhặt lá và que – mãi mãi. Tất nhiên, làm vậy cũng vô ích mà
thôi; ông quên dần mọi thứ sau mỗi bước cô đi. Đôi khi những tấm ảnh
của mình khiến ông sửng sốt, những bức ảnh ông tình cờ tìm thấy
trong các hộp cũ hoặc cặp tài liệu, những khoảnh khắc ông thậm chí
không nhớ nổi mình đã nhìn thấy lúc nào: ảnh chụp chính ông cười với
những người ông không nhớ tên, Paul với nét mặt David chưa bao giờ
thấy trong đời mình. Rồi sau một năm nữa, hay năm năm nữa, ông sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.