CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 419

II

NORAH NGỒI TRÊN GHẾ ĐÁ TRONG KHU VƯỜN CỦA ĐIỆN

LOUVRE, một cuốn sách để mở trong lòng, ngắm những chiếc lá dương
bạc rung rinh nổi bật trên nền trời. Chim bồ câu lạch bạch lội trong
đám cỏ ngay sát chân bà, mổ lích chích, lê theo những đôi cánh óng
ánh đủ màu.

“Thằng bé đến muộn mất,” bà nói với Bree ngồi ngay bên cạnh, đôi

chân dài bắt tréo lại ở mắt cá, đang đảo qua tờ tạp chí. Bree, giờ đã
bốn tư tuổi, vẫn rất xinh đẹp, cao ráo và yểu điệu, đôi hoa tai màu xanh
ngọc lướt nhẹ lên làn da màu ô liu, mái tóc thuần một màu trắng bạc.
Trong quá trình xạ trị bà đã cắt tóc thật ngắn, nói rằng bà không định
bỏ phí thêm giây phút nào của cuộc đời để làm đỏm nữa. Bà may mắn
và bà biết điều đó; họ đã phát hiện khối u sớm và giờ bà đã thoát khỏi
bệnh ung thư năm năm nay. Dẫu vậy những gì đã trải qua khiến bà thay
đổi, cả những điều to lớn và nhỏ nhặt. Bà cười nhiều hơn và nghỉ ngơi
nhiều hơn. Bà dành những ngày cuối tuần để làm tình nguyện cho dự
án xây nhà từ thiện; khi đang xây nhà ở miền Đông Kentucky bà đã gặp
một người đàn ông hài hước, khỏe mạnh và thân thiện, một mục sư vừa
góa vợ. Ông tên là Ben. Họ gặp lại nhau trong một dự án ở Florida, và
một lần khác nữa ở Mexico. Trong chuyến đi cuối cùng đó, họ đã kín
đáo làm đám cưới.

“Paul sẽ đến thôi,” Bree nói, ngẩng đầu lên. “Dù sao đây cũng là ý

nó cơ mà.”

“Thì đúng thế,” Norah đáp. “Nhưng nó đang yêu. Chị chỉ mong nó

vẫn còn nhớ thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.