CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 423

“Cảm ơn em,” Norah nói, cầm lấy tay em. “Cảm ơn em vì tất cả. Vì

đã giúp rất nhiều việc cho đám tang. Chị không thể vượt qua được tuần
vừa rồi nếu không có em.”

“Chị nợ em nhiều lắm đấy,” Bree đáp, miệng mỉm cười. Rồi trầm

ngâm. “Em nghĩ đó là một đám tang đẹp, nếu được nói như vậy. Có rất
nhiều người. Em thật sự bất ngờ khi biết David đã giúp đỡ ngần ấy
cuộc đời.”

Norah gật đầu. Chính bà cũng thấy ngạc nhiên, nhà thờ nhỏ của

Bree chật cứng người, đến nỗi khi lễ tang được cử hành, ba người bọn
họ bị dồn lại đứng tít phía sau. Những ngày trước đó chỉ còn là một vệt
ký ức mờ nhạt, Ben ôn tồn hướng dẫn bà chọn nhạc và Kinh Thánh,
bình đựng tro và hoa, giúp bà viết cáo phó. Tuy nhiên, có những việc cụ
thể ấy để mà làm cũng đỡ, và Norah đã thực hiện nhiệm vụ một cách
hiệu quả nhưng trong tâm trạng đờ đẫn tê dại. Hẳn mọi người sẽ thấy
lạ, khi bà khóc nức nở, những từ ngữ đẹp đẽ cũ rích bỗng có một ý
nghĩa mới mẻ, nhưng thực ra không phải bà đau đớn chỉ vì mình David.
Nhiều năm trước họ đã đứng bên nhau trong lễ tưởng niệm con gái họ,
và ngay cả khi ấy nỗi đau mất mát vẫn lớn dần lên giữa hai người.

“Là do phòng khám đấy mà,” Norah nói. “Phòng khám anh ấy đã

điều hành ngần ấy năm. Đa số mọi người đều đã từng là bệnh nhân của
anh ấy.”

“Em biết. Nhiều thật. Hình như ai cũng nghĩ anh ấy là một vị

thánh.”

“Họ có lấy anh ấy đâu,” Norah đáp.

Lá cây rung rinh trên nền trời xanh nóng nực. Bà đảo mắt khắp công

viên một lần nữa, tìm xem Paul có ở đó không, nhưng chẳng thấy gì
khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.