CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 428

Paul cười một tiếng cụt lủn, cay đắng. “Không. Nghe thì hay lắm,

nhưng không đúng sự thật. Con đã đến nhà ông ấy và cố thử xem; con
cùng đi dạo với bố rồi nói chuyện linh tinh, nhưng chẳng bao giờ đi xa
hơn mức ấy. Con chẳng làm được gì khiến bố hài lòng cả. Có lẽ bố sẽ
hạnh phúc hơn nếu có một đứa con trai khác chứ không phải con.”
Giọng cậu vẫn bình thản, nhưng nước đã dâng đầy lên khóe mắt và
chảy dài trên má cậu.

“Con yêu,” bà nói. “Bố yêu con. Bố yêu con thật mà. Bố luôn nghĩ

con là đứa con tuyệt vời nhất.”

Paul chùi mạnh những giọt nước mắt trên má. Norah cảm thấy nỗi

đau đớn và buồn rầu dâng đầy cổ họng, phải mất một lúc sau bà mới
nói được.

“Bố con,” cuối cùng bà lên tiếng, “rất khó giãi bày với bất cứ ai về

bản thân mình. Mẹ không hiểu là vì đâu. Bố con lớn lên trong cảnh
nghèo khổ, và ông luôn lấy thế làm hổ thẹn. Mẹ ước gì ông thấy được
có bao nhiêu người đến dự đám tang ông ấy, Paul ạ. Hàng trăm người.
Đó là nhờ tất cả những gì bố con đã làm ở phòng khám. Mẹ mang theo
cả danh sách khách đến viếng đây; con có thể tự mình xem. Rất nhiều
người yêu quý ông ấy.”

“Rosemary có đến không?” cậu hỏi, quay lại đối mặt với bà.

“Rosemary à? Có.” Norah ngừng lời, để làn gió ấm áp mơn man trên

mặt bà. Bà đã thoáng thấy Rosemary khi buổi lễ kết thúc, cô ngồi ở
hàng ghế dưới cùng trong bộ váy màu xám giản dị. Mái tóc của cô vẫn
dài nhưng trông cô đã già dặn hơn, ổn định hơn. David vẫn luôn khăng
khăng là không có chuyện gì giữa hai người bọn họ cả; trong thâm tâm,
Norah biết đó là sự thật. “Không phải họ yêu nhau đâu,” Norah nói. “Bố
con và Rosemary ấy. Không như con nghĩ đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.