CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 452

“Tệ quá.” Al mở tờ báo ra và lắc đầu trước tin tức về cuộc bầu cử.

“Này, Caroline,” sau một lúc ông đặt tờ báo xuống và nói. “Tối qua

anh đã nghĩ rồi. Sao em không đi cùng anh nhỉ? Linda sẽ trông nom
Phoebe ngày cuối tuần, anh cá đấy. Chúng ta có thể cùng đi xa, anh và
em. Em sẽ có cơ hội kiểm chứng xem Phoebe sẽ làm gì khi chỉ còn lại
một mình. Ý em thế nào?”

“Ngay bây giờ á? Ý anh là ta cứ thế mà đi thôi à?”

“Ừ. Phải tranh thủ chứ. Sao lại không nhỉ?”

“Ô,” bà nói, vừa bối rối, vừa thích thú, mặc dù bà không khoái những

tiếng đồng hồ đằng đẵng rong ruổi trên đường. “Em không biết nữa.
Tuần này còn nhiều việc phải làm lắm. Có lẽ để lần sau đi,” bà vội đế
thêm, không muốn làm ông cụt hứng.

“Lần nay chúng ta có thể tranh thủ đi thăm thú vài nơi,” ông dỗ

dành. “Như thế em sẽ thấy thích hơn.”

“Ý đấy rất hay,” bà nói, ngạc nhiên thấy nó thực sự rất thú vị.

Ông mỉm cười, thất vọng, rồi nghiêng người hôn bà, môi ông lướt

nhanh và mát lạnh trên môi bà.

Sau khi Al lái xe đi, Caroline treo tấm bưu ảnh của Doro lên tủ lạnh.

Đang là tháng Mười một lạnh lẽo, thời tiết ẩm ướt xám xịt và chớm có
tuyết rơi, bà thích nhìn mặt biển lôi cuốn rực rỡ với dải cát ấm áp. Suốt
cả tuần đó, trong lúc giúp đỡ bệnh nhân, làm bữa tối hay gập quần áo
mới giặt, Caroline đều nghĩ đến lời mời của Al. Bà nghĩ đến nụ hôn
nồng nàn bà đã phá ngang giữa Robert và con gái bà, về ngôi nhà
Phoebe muốn dọn đến sống. Al nói đúng. Rồi sẽ đến một ngày cả hai
người bọn họ không còn ở đây nữa, và Phoebe có quyền sống cuộc
sống của riêng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.