CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 456

Buổi sáng thứ Sáu, Caroline lái xe đưa Phoebe đi làm. Tối hôm đó,

bà ngồi trong xe, chờ đợi, ngắm nhìn Phoebe qua cửa kính khi cô đi đi
lại lại phía sau quầy, đóng tài liệu hay cười đùa với Max, người làm
cùng cô, một cô gái trẻ, tóc buộc đuôi ngựa, người đi ăn trưa cùng
Phoebe thứ Sáu hàng tuần và không ngần ngại nhận luôn việc của
Phoebe nếu cô làm sai yêu cầu. Phoebe đã làm ở đây được ba năm. Cô
yêu công việc của mình và cũng làm rất tốt. Caroline, ngắm con gái đi
lại phía sau tấm kính, nghĩ đến những giờ cắt đặt mọi việc dài dằng
dặc, rồi những bài diễn thuyết, những cuộc đấu tranh và thủ tục giấy tờ
để có được giây phút hôm nay cho Phoebe. Tuy vậy vẫn còn nhiều điều
phải làm. Sự việc xảy ra trên xe buýt chỉ là một mối lo. Phoebe không
kiếm đủ tiền để trang trải cuộc sống, và đơn giản là cô không thể sống
một mình, dù chỉ một buổi cuối tuần. Nếu có đám cháy hay mất điện,
cô sẽ hoảng sợ và không biết phải làm thế nào.

Và rồi đã có Robert. Trên đường về nhà, Phoebe huyên thuyên về

công việc, về Max, và về Robert, Robert, Robert. Mai cậu ta sẽ đến chơi
để cùng làm bánh với Phoebe. Caroline lắng nghe, mừng vì đã sắp đến
thứ Bảy và Al sẽ về nhà. Một điểm tốt nữa về người lạ mặt trên xe bus:
anh ta đã cho bà một cái cớ để đưa Phoebe đi về, do đó giới hạn thời
gian cô gặp gỡ Robert.

Khi họ bước vào cửa, chuông điện thoại đang reo inh ỏi. Caroline

thở dài. Đó có thể là một nhân viên bán hàng, hoặc một người hàng
xóm đang quyên tiền cho quỹ hỗ trợ bệnh nhân tim, hoặc gọi nhầm số.
Mưa kêu meo meo chào mừng, rồi luồn lách quanh chân bà. “Đi đi,” bà
nói, và nhấc điện thoại lên.

Đó là cảnh sát, nhân viên cảnh sát ở đầu dây bên kia hắng giọng,

xin gặp bà. Caroline ngạc nhiên, rồi cảm thấy hài lòng. Có lẽ cuối cùng
họ đã tìm ra người đàn ông trên xe bus.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.