CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 460

uốn lượn như những triền đồi và làn tóc tràn ngập khung hình trong
thứ ánh sáng kỳ dị. Bức thư của ông luật sư vẫn còn để nguyên trong
ngăn kéo bàn. Bà đã giữ lời hẹn gặp mặt trước khi xảy ra tai nạn của Al,
bà đã ghé qua văn phòng ốp gỗ sồi sang trọng và tìm hiểu chi tiết về
tài sản David Henry để lại. Cuộc trò chuyện cứ luẩn quẩn trong đầu bà
suốt cả tuần, mặc dù bà chẳng còn thì giờ để nghĩ đến nó hay nói lại
với Al.

Có tiếng xôn xao bên ngoài. Caroline quay lại, giật mình. Qua ô kính

cửa hậu bà thoáng thấy Phoebe ở bên ngoài, trên hiên nhà. Cô đã tự về
nhà, bằng cách nào đó; cô không mặc áo khoác. Caroline bỏ bàn nạo
xuống và đi ra cửa, lau tay vào tạp dề. Ở đó bà nhìn thấy những gì đã bị
che khuất khi đứng nhìn từ bên trong: Robert, đứng bên Phoebe, một
tay khoác lên vai cô.

“Các con làm gì ở ngoài này thế hả?” bà hỏi bằng giọng sắc lạnh,

bước ra ngoài.

“Hôm nay con nghỉ,” Phoebe nói.

“Thật không? Thế còn công việc của con thì sao?”

“Max ở đấy mà. Con sẽ làm thay cô ấy vào thứ Hai.”

Caroline chậm rãi gật đầu. “Nhưng làm sao con về nhà được? Mẹ

đang chuẩn bị đến đón con đây.”

“Bọn cháu đi xe buýt ạ,” Robert đáp.

“À, ừ nhỉ.” Caroline cười, nhưng khi bà nói, giọng bà đanh lại vì lo

lắng. “Phải. Tất nhiên rồi. Các con đi xe bus. Ôi, Phoebe, mẹ đã bảo con
không được làm thế rồi cơ mà. Như thế không an toàn chút nào cả.”

“Con và Robert vẫn an toàn mà,” Phoebe đáp, môi dưới của cô hơi

chìa ra, giống như khi cô giận dữ. “Con và Robert sẽ làm đám cưới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.