CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 463

con cũng hiếm khi nói chuyện với nhau về những vấn đề riêng tư.
Nhưng giờ đây, có quá nhiều thứ mà Caroline ước sao mình đã nói.

“Anh sẽ không làm nghề này nữa,” ông buột mồm nói ra mà không

nhìn bà. “Ý anh là việc lái xe tải ấy.”

“Thế cũng được,” bà đáp, cố gắng mường tượng xem quyết định này

sẽ có ý nghĩa thế nào đối với cuộc sống của họ. Bà thấy mừng – trong
thâm tâm bà vẫn thấy se lòng khi nghĩ đến lúc ông lại phải đi xa –
nhưng đột nhiên bà lại cảm thấy có đôi chút e sợ. Chưa có lần nào họ ở
bên nhau quá một tuần kể từ ngày cưới.

“Anh sẽ quấy quả em suốt cả ngày đấy,” Al nói như đọc được suy

nghĩ của bà.

“Thật à?” Bà nhìn ông chăm chú, ngắm vẻ xanh xao, đôi mắt nghiêm

nghị của ông. “Anh tính nghỉ làm hẳn thật à?”

Ông lắc đầu, vẫn chăm chăm nhìn bàn tay mình. “Anh còn quá trẻ

để làm thế. Anh đang nghĩ có khi anh có thể làm một công việc khác.
Chuyển vào làm văn phòng chẳng hạn; anh thông thạo cả hệ thống rồi
mà. Hoặc lái xe buýt. Anh không biết nữa – thật sự là như vậy. Nhưng
anh không thể rong ruổi trên đường thêm nữa.”

Caroline gật đầu. Bà đã lái xe ra hiện trường vụ tai nạn, đã nhìn thấy

dải phân cách bị xé rách toạc, hố đất nham nhở nơi chiếc xe tải rơi
xuống.

“Anh luôn có linh cảm,” Al nói, liếc nhìn tay mình. Ông để mặc râu

ria mọc tự do, giờ đã lởm chởm đầy khắp mặt. “Sự việc kiểu này chắc
chắn sẽ xảy ra, không sớm thì muộn. Và đến giờ nó đã trở thành sự
thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.