CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 477

“Nhưng tại sao?” Nỗi đau đớn hiển hiện trong từng lời bà nói ra.

“Tại sao anh ấy lại làm thế? Tại sao chị lại làm thế?”

Caroline lắc đầu rồi lại nhìn ra ngoài vườn.

“Trong bao năm qua tôi luôn tin tưởng vào sự trong sáng của bản

thân,” bà nói. “Tôi tin rằng tôi đã làm đúng. Cái nhà cứu tế ấy là một
nơi khủng khiếp. David chưa bao giờ thấy nó; anh ấy không biết chỗ
đấy tệ thế nào. Vì thế tôi đưa Phoebe đi và nuôi nấng nó, tôi đã đấu
tranh rất, rất nhiều để cho con bé được học hành và tiếp cận các dịch
vụ chăm sóc y tế. Để đảm bảo nó có một cuộc sống tốt. Cũng dễ nhìn
nhận bản thân tôi như một người hùng. Nhưng tôi nghĩ mình luôn hiểu
rằng, từ tận đáy lòng, những động cơ của tôi không hoàn toàn trong
sáng. Tôi muốn một đứa con nhưng lại không có. Tôi cũng từng yêu
David, hoặc nghĩ là mình đã yêu. Chỉ từ xa thôi, ý tôi là vậy,” bà vội đế
thêm. “Tất cả chỉ trong ý nghĩ của tôi thôi. David thậm chí còn chẳng
bao giờ để ý đến tôi. Nhưng khi nhìn thấy thông báo lễ tang, tôi biết tôi
phải giữ nó. Rằng đằng nào tôi cũng phải ra đi, và tôi không thể bỏ mặc
con bé được.”

Norah, rối bời trong cảm giác hoảng loạn, nhớ lại những ngày nhạt

nhòa tràn đầy nỗi đau và niềm hạnh phúc, Paul nằm trong vòng tay bà
còn Bree đưa bà chiếc điện thoại, nói,

Chị phải kết thúc chuyện này đi.

Bà đã lên kế hoạch cho cả buổi lễ tưởng niệm mà không nói gì với
David, mỗi sự sắp xếp giúp bà trở lại với cuộc sống, và khi David về đến
nhà tối hôm đó, bà đã đấu tranh chống lại sự phản đối của ông.

Không hiểu ông đã cảm thấy thế nào, về cái đêm hôm ấy, về buổi lễ

ấy?

Và dẫu vậy ông vẫn để mặc cho mọi chuyện xảy ra.

“Nhưng tại sao anh ấy không nói cho tôi biết,” bà hỏi, giọng nhỏ

như một lời thì thầm. “Trong ngần ấy năm trời, mà anh ấy chưa bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.