CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 488

Trong suốt những năm thiếu niên, cậu đã chơi nhạc vì giận dữ và khao
khát muốn được thấu hiểu, như thể qua âm nhạc cậu có thể đem lại
chút trật tự, chút vẻ đẹp vô hình, đến gia đình này. Giờ đây bố cậu đã ra
đi, và không còn ai để cậu phải chơi nhạc để chống đối nữa. Vì vậy cậu
đã có cảm giác tự do mới mẻ ấy.

Cậu lái xe vào khu phố cũ, đi qua những ngôi nhà trang nghiêm và

khoảnh sân trước sâu hút, những vỉa hè và sự tĩnh lặng vĩnh cửu. Cánh
cửa trước nhà mẹ cậu đóng im ỉm. Cậu tắt máy và ngồi trong xe một
lúc, lắng nghe tiếng chim hót và tiếng rù rù xa xa của máy xén cỏ.

Cái cây mọc trong tim. Bố cậu đã mất một năm nay còn mẹ cậu sắp

cưới Frederic và chuyển sang Pháp sống một thời gian, cậu cũng không
ở đây với tư cách một đứa trẻ hay người khách ghé thăm mà là một
người coi sóc quá khứ. Cậu có quyền lựa chọn, giữ lại cái gì và loại bỏ
cái gì. Cậu đã cố gắng nói chuyện với Michelle về điều này, về ý thức
trách nhiệm sâu thẳm trong lòng cậu, về những thứ cậu giữ lại từ ngôi
nhà thời thơ ấu sẽ ra sao, và ngược lại, những gì cậu có thể để lại cho
những đứa con của mình vào một ngày nào đó – mọi điều giúp chúng
biết, một cách trực quan sinh động, về những thứ đã làm nên cậu bây
giờ. Cậu nghĩ đến bố, người mà quá khứ vẫn mãi là một điều bí ẩn,
nhưng Michelle lại nhầm tưởng; cô xù lông lên trước bất cứ lời nói tình
cờ nào đả động đến con cái.

Ý anh không phải thế, cậu gạt đi, cáu kỉnh,

còn cô thì cũng nổi khùng.

Dù anh có biết hay không, thì đó chính là

điều anh nghĩ.

Cậu ngả lưng ra sau, sục sạo trong túi tìm chìa khóa nhà. Khi mẹ

cậu biết những tác phẩm của cha cậu rất giá trị, bà bắt đầu khóa cửa
studio, mặc dù hộp ảnh thì vẫn mở tênh hênh trong đó.

Hừm, cậu cũng không muốn nhìn mấy thứ đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.