CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 490

mẹ cậu. Giấy tờ vương vãi khắp trên bãi cỏ, dính trên gốc cây, kẹt trên
cả những cọc sắt han gỉ của cây xích đu cổ lỗ. Paul bàng hoàng nhận ra
mẹ đang đốt những tấm ảnh của bố cậu. Bà nhìn lên, khuôn mặt lem
luốc tro than và nước mắt.

“Không sao đâu con,” bà nói, giọng đều đều. “Mẹ đã thôi không đốt

nữa rồi. Mẹ giận bố con quá, Paul ạ, nhưng rồi mẹ lại giật mình: Đây
cũng là tài sản thừa kế của con mà. Mẹ mới chỉ đốt được một hộp thôi.
Đấy là hộp ảnh toàn các cô gái, nên mẹ không nghĩ nó đáng giá lắm.”

“Mẹ đang nói gì vậy?” cậu hỏi, đoạn ngồi xuống bên bà.

Bà đưa cho cậu một tấm ảnh chụp chính cậu, tấm ảnh cậu chưa

từng thấy. Khi ấy cậu chừng mười bốn tuổi, ngồi trên chiếc xích đu đặt
trên hiên nhà, cúi đầu trên cây đàn ghi ta, đang say sưa chơi nhạc,
hoàn toàn vô cảm với mọi thứ xung quanh, chỉ chìm đắm trong âm
nhạc. Cậu thấy giật mình vì bố đã chớp được khoảnh khắc này – một
khoảnh khắc riêng tư, hoàn toàn phô bày không giấu giếm, một trong
những khoảnh khắc trong đời khi Paul cảm thấy tràn ngập sức sống
nhất.

“Rồi. Nhưng con vẫn chưa hiểu. Sao mẹ lại giận đến thế?”

Mẹ cậu ép chặt hai tay lên mặt, rất nhanh, và thở dài. “Con có nhớ

câu chuyện về buổi đêm con ra đời không, Paul? Trận bão tuyết, rồi
suýt nữa bố mẹ đã không đến kịp phòng khám ấy?”

“Có chứ ạ.” Cậu đợi bà nói tiếp, không biết nên nói gì, tuy nhiên bản

năng mách bảo cậu rằng việc này hẳn có liên quan đến đứa em gái
song sinh của cậu, người đã chết.

“Con có nhớ cô y tá, Caroline Gill không? Mẹ đã kể cho con nghe về

cô ấy chưa nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.