CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 491

“Có ạ. Nhưng mẹ không nói tên. Chỉ nói là cô ấy có đôi mắt xanh

thôi.”

“Đúng đấy. Xanh lắm. Hôm qua cô ấy vừa đến đây, Paul ạ. Caroline

Gill ấy. Mẹ chưa gặp lại cô ấy kể từ đêm hôm đó. Cô ấy đem tin đến, tin
rất sốc. Mẹ sắp nói với con đây, vì mẹ chẳng biết phải làm gì nữa.”

Bà cầm lấy tay cậu. Cậu không rút ra. Em con, bà nói bằng giọng

điềm tĩnh, thực ra đã không chết sau khi ra đời. Nó sinh ra với hội
chứng Down, và bố con đã nhờ Caroline Gill đưa nó đến một nhà cứu
tế ở Louisville.

“Để giải thoát cho chúng ta,” mẹ cậu nói, và giọng bà nghẹn lại. “Cô

ấy nói thế. Nhưng cô ấy không thể làm được, Caroline Gill ấy. Cô ấy đã
mang em con đi, Paul ạ. Cô ấy đã mang Phoebe đi. Trong ngần ấy năm
trời em sinh đôi của con vẫn còn sống và khỏe mạnh, nó lớn lên ở
Pittsburgh.”

“Em gái con?” Paul nói. “Ở Pittsburgh? Con mới ở Pittsburgh tuần

trước.” Đó không phải một câu trả lời hợp lý, nhưng cậu cũng chẳng
biết phải nói gì hơn, cậu thấy trong lòng tràn ngập một cảm giác trống
rỗng kỳ dị, một thứ cảm giác thờ ơ đáng ngạc nhiên. Cậu có một cô em
gái: riêng cái tin ấy thôi cũng đã đủ lắm rồi. Nó lại còn thiểu năng,
không hoàn chỉnh, vì vậy bố cậu đã đem cho nó đi. Đó không phải là sự
giận dữ, kỳ lạ thay, mà là nỗi sợ hãi trào lên ngay sau đó, nỗi sợ sinh ra
từ những áp lực mà bố cậu đã đặt lên cậu với tư cách là đứa con độc
nhất. Nó cũng sinh ra từ đòi hỏi của chính Paul muốn được đi theo con
đường của riêng mình, ngay cả khi bố cậu không thể chấp nhận nổi
phải bỏ nhà đi. Một nỗi sợ hãi mà Paul đã nhào nặn trong suốt những
năm qua, như một nhà giả kim đại tài, để biến thành giận dữ và nổi
loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.