CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 494

“Không cay độc ấy ạ? Chúng ta đã đến viếng mộ nó,” cậu nói, nhớ

lúc mẹ cậu bước qua cánh cổng gang, trên tay ôm đầy hoa, bảo cậu
ngồi trong xe đợi. Nhớ lúc bà quỳ gối trên đất bẩn, gieo từng hạt bìm
bìm. “Việc đấy thì sao?”

“Mẹ không biết nữa. Đó là đất nhà bác sĩ Bentley, nên chắc chú ấy

cũng phải biết chứ. Bố con chưa bao giờ muốn đưa mẹ đến đó. Mẹ
phải đấu tranh rất ghê. Lúc đấy mẹ cho là bố con lo mẹ sẽ suy sụp. Ôi,
mẹ đã rất giận – cái cách mà bố con luôn biết rõ mọi việc như thế.”

Paul giật mình trước sự gay gắt trong giọng nói của bà, rồi chợt nhớ

lại cuộc nói chuyện buổi sáng hôm đó với Michelle. Cậu ép đầu ngón
tay cái lên môi và mút vệt máu nhỏ xíu, thấy thích thú với cái vị tanh
tanh. Họ ngồi trong im lặng một lúc, nhìn ra mảnh sân sau đầy những
đốm tro tàn bay, ảnh rơi vương vãi và những chiếc hộp méo mó.

“Nhưng mà,” cuối cùng cậu nói, “em con bị thiểu năng thì như thế

nào? Ý con là cuộc sống hàng ngày ấy.”

Mẹ cậu lại nhìn những tấm ảnh. “Mẹ không biết. Caroline nói là con

bé có khả năng hoạt động khá tốt, không biết nghĩa là sao. Nó có một
công việc. Một cậu bạn trai. Nó đã được đi học. Nhưng rõ ràng nó
không thể thực sự sống độc lập được.”

“Cô y tá này – cái cô Caroline Gill ấy – tại sao bây giờ cô ấy mới đến,

sau ngần ấy năm? Cô ấy muốn gì?”

“Cô ấy chỉ muốn nói cho mẹ biết thôi,” mẹ cậu khẽ đáp. “Vậy thôi.

Cô ấy không đòi hỏi gì cả. Cô ấy đang mở ra một cánh cửa, Paul ạ. Mẹ
thực sự tin như vậy. Đó là một lời mời. Còn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp
theo là tùy thuộc vào chúng ta.”

“Thế đó là gì?” cậu hỏi. “Chuyện gì sẽ xảy ra sau đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.