máy. Khi cậu cố gọi lại, chỉ có tiếng máy trả lời tự động; chuyện đó kéo
dài suốt cả ngày. Hơn một lần cậu đã tính nhảy vào xe và lái như điên
về căn nhà ở Cincinnati, nhưng rồi cậu biết làm thế cũng chẳng ích gì.
Cậu cũng biết mình không thực sự muốn tiếp tục cuộc sống kiểu đó
nữa, luôn luôn yêu Michelle nhiều hơn mức cô có thể đáp lại cậu. Vì
vậy cậu tự ép mình ở lại. Cậu quay ra với những việc chân tay để dọn
dẹp căn nhà, và đến tối cậu đi bộ vào trung tâm thành phố, đến thư
viện để tìm các cuốn sách về hội chứng Down.
Sáng thứ Ba, im lặng, lơ đễnh và tràn ngập lo sợ, cậu cùng mẹ ngồi
vào xe của bà, vượt qua con sông và lái xe xuyên dải màu xanh trù phú
buổi cuối hè của vùng Ohio. Trời rất nóng, những chiếc lá ngô lấp lánh
trên nền bầu trời xanh rộng mênh mông. Họ vào đến Pittsburgh giữa
dòng xe cộ trở về nhà dịp lễ Quốc khánh, đi xuyên đường hầm dẫn ra
cây cầu với khung cảnh hùng vĩ đến nghẹt thở của nơi hợp nhất hai
dòng sông. Họ luồn lách qua dòng xe khu trung tâm và đi men theo
sông Monongahela, đi qua một đường hầm nữa. Cuối cùng họ dừng xe
lại trước căn nhà gạch của Caroline Gill nằm trên một con phố đông
đúc điểm bằng hàng cây thẳng tắp.
Bà ta đã dặn hai mẹ con đỗ xe trong con hẻm và họ làm theo, rồi ra
khỏi xe vặn vẹo gân cốt. Phía xa sau một dải cỏ, những bậc thang dẫn
xuống một khoảnh đất hẹp và căn nhà gạch cao nơi em gái cậu đã lớn
lên. Paul ngắm nhìn ngôi nhà, trông thật giống ở Cincinnati, thật khác
với tuổi thơ bình lặng của cậu, khác với sự thoải mái và êm đềm nơi
ngoại ô. Xe cộ đi lại nườm nượp trên phố, vụt qua những khoảnh sân
cắm hộp thư nhỏ tí, để đi vào khu nội thành ngổn ngang nhà cửa xung
quanh họ, nóng nực và đông đúc.
Những mảnh vườn chạy dọc theo con hẻm hoa mọc um tùm, hoa
thục quỳ và hoa diên vĩ đủ màu sắc, những cánh hoa trắng và tím sinh
động nổi bật trên nền cỏ. Trong khu vườn này một người phụ nữ đang
lúi húi làm việc, chăm sóc một luống cà chua tươi tốt. Một dải những